Bài viết 96
Lượt xem 120140


  • #1 MOD

    Ai Hiểu Được Lòng Em?



    Tác giả: Lục Xu

    Thể loại: Truyện Ngôn Tình

    Tình trạng: Hoàn Thành

    Số Chương : 87

    Nguồn:https://goctruyen.com/ai-hieu-duoc-long-em/

    Nội Dung

    Khi còn nhỏ, cô có tình cảm với anh, thế nhưng lúc ấy anh còn đang cùng với cô em gái cùng cha khác mẹ của cô trình diễn tiết mục thanh mai trúc mã. Cô chứng kiến họ cùng nhau ngắm sao, cùng nhau học bài, cùng nhau đạp xe đi hóng gió. Cô biết, giữa họ có một bí mật giấu cô.

    Cuối cùng, đến lúc cô không để ý đến anh nữa, trao trái tim cho một người đàn ông khác, thì anh lại trở về, hơn nữa còn dùng tốc độ khiến cô trở tay không kịp mà tiến hành đám hỏi giữa hai nhà. Cô thất tình nên chấp nhận cuộc hôn nhân. Anh thất tâm nên cũng chấp nhận cuộc hôn nhân.

    Anh không yêu cô, cô cho tới bây giờ đều rõ. Bởi vậy, cô cố gắng tự mình sống thật tốt, cố gắng không cho mình quá để tâm, cố gắng khích lệ bản thân thỏa hiệp.

    Đây là một trò đùa hoang đường, hóa ra cái gọi là chân tướng cũng không phải là sự thật. Sự thật chính là, nếu như anh thật lòng yêu cô, anh sẽ bất chấp mọi thứ, sẽ vĩnh viễn lựa chọn ở bên cạnh cô.

    Mục Lục



    - - - Chữ ký - - -
    Lâu rồi không thay cuồn, giờ không biết cách thay luôn rồi. Chẳng lẻ "uổng trờ"

  • #2 MOD

    Chương 1: Điểm tựa của chúng tôi

    Giang Nhân Ly xuất hiện tại Giang gia đã gây nên một trận kinh thiên động địa.



    Mạc

    Tu Lăng trong thoáng chốc nghĩ tới hồi học sơ trung (*tương đương cấp

    2), thầy giáo vô số lần đã dùng một giọng sùng bái mà giảng “Hồng Lâu

    Mộng”, khi Tiết Bảo Thoa xuất hiện cũng chói mắt như vậy. Cô ta chiếm

    được cảm tình của tất cả mọi người trong quan viên, từ Giả lão phu nhân

    cho đến nha hoàn dường như đều có cảm tình tốt với cô. Cũng từ thời khắc

    ấy, số phận của Đại Ngọc dường như đã gặp trở ngại lớn. Từ một góc độ

    nào đó mà nói, Bảo Thoa có thể chính là khắc tinh của Đại Ngọc, cho dù

    cuối cùng là một cuộc hôn nhân có chút hoang đường, Bảo Thoa cũng chỉ là

    vai phụ cho tấn bi kịch của Đại Ngọc mà thôi.



    Mà Giang Nhân Ly , tựa hồ chính là sắm vai như vậy.



    Lúc

    cô có mặt ở chỗ này, cô mới chỉ có mười lăm tuổi, nhưng nháy mắt đã hấp

    dẫn bao nhiêu ánh mắt. Cô mặc một chiếc váy màu tím mỏng manh, chiếc

    váy ngắn làm lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn nà. Ánh mắt cô đảo qua

    mọi người, sau đó chân thành đi về phía Giang Thánh Minh: “Cha!”



    Giang Thánh Minh nắm tay con gái nhỏ, tuyên bố: “Đây là con gái của ta, Giang Nhân Ly “



    Một giây hoảng hốt, Mạc Tu Lăng đảo qua khuôn mặt mọi người trên bàn, bọn

    họ hiện tại đều đang thổn thức ngoài miệng khen con gái của Giang gia

    quả đúng là mỹ nhân. Giang Nhân Mạn trong lòng mọi người sớm đã là một

    mỹ nữ, không ngờ sự xuất hiện của Giang Nhân Ly đã trực tiếp khiến cho

    hai cô con gái của Giang Thánh Minh bị đem ra so sánh. Thế giới này mỹ

    nhân có nhiều, nhưng có thể liếc mắt khuynh thành như vậy nhất định là

    số ít.



    Mạc Tu Lăng dừng mắt trên người Giang Nhân Đình, sau đó liền mỉm cười với cô.



    Sau khi ăn xong, Giang Nhân Đình kéo tay Mạc Tu Lăng vào trong sân ngồi,

    “Bọn họ đều nói chị hai sau khi lớn lên nhất định sẽ là đệ nhất mỹ nữ,

    anh Tu Lăng, anh có thấy thế không ?”



    Mạc Tu Lăng xoa xoa đầu

    Giang Nhân Đình, “Một người đàn ông nếu như chỉ coi trọng vẻ bề ngoài

    của phụ nữ, nhất định là một người nông cạn. Hơn nữa, trong lòng anh

    Lăng, Đình Đình vẫn là xinh đẹp nhất.”



    *******



    Mạc Tu Lăng

    bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, lúc này máy bay đang chuẩn bị

    hạ cánh. Anh day day trán, hóa ra chỉ là đang nằm mơ, trên trán còn

    vương lại chút mồ hôi. Tiếp viên hàng không thân thiện đưa cho anh chiếc

    khăn tay. Anh nhìn đối phương gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi lau trán. Anh vẫn

    có chút cảm thấy váng đầu, một chuyến đi công tác chuyển máy bay liên

    tục khiến cơ thể vốn thiếu ngủ của anh càng không chịu nổi. Hết lần này

    đến lần khác đối tác bên kia xuất hiện nhiều chuyện lớn như vậy.



    Bây giờ trở về, anh nhất định phải nghỉ ngơi.



    Mạc Tu Lăng mới ra khỏi sân bay, chuẩn bị đi đến bãi đỗ xe thì thư ký

    Chương Tâm Dật gọi điện đến. Hôm nay có một bữa tiệc quan trọng không

    thể không đến dự. Sắc mặt anh sa sầm xuống, nhưng vẫn phải miễn cưỡng

    lấy lại tinh thần lái xe quay về công ty.



    Anh hoàn toàn không hay biết, có một người vẫn luôn chú ý mình.



    ***



    Giang

    Nhân Ly đang đứng bên móc treo quần áo, phân loại lại chúng. Một vài

    khách hàng thử trang phục xong mà tùy ý vứt lung tung khắp nơi, khiến cô

    lại một lần nữa phải sắp xếp lại. Lúc này đã đến giờ ăn trưa, không còn

    khách hàng nào nữa. Cô vừa mới nghĩ ra một ý, nên đi mua hay là thuê

    một cửa hàng nhỏ, thì Tần Ngả Trữ hùng hùng hổ hổ xuất hiện.



    “Đã về rồi sao? Đúng lúc quá, cùng đi ăn nhé!”



    Cửa hàng gần đại học C này là của Tần Ngả Trữ, nhưng mấy ngày nay cô đi du

    lịch Hongkong nên nhờ Giang Nhân Ly trông coi cửa hàng.



    Tần Ngả Trữ trong tay vẫn còn xách hành lý, vẻ mặt tỏ ra vô cùng vội vã,

    uống xong một cốc nước mới mở miệng: “Cậu biết mình trên máy bay đã gặp

    ai không?”



    Giang Nhân Ly liếc Tần Ngả Trữ một cái, “Vị học trưởng mà cậu từng thầm mến ngày trước?”



    Tần Ngả Trữ lườm cô một cái: “Chồng của cậu đấy”



    “Hả?” Giang Nhân Ly kéo dài âm cuối, lập tức bất bình mà kêu lên: “Cậu thực có phúc nha, vậy mà lại ngồi khoa hạng nhất!”



    Lúc trước chính là ai luôn miệng nói bên tai cô, nhất định phải tiết kiệm, nhất đinh phải tiết kiệm.



    Tần Ngả Trữ không nói gì, chỉ lặng lẽ xoa trán: “Giang Nhân Ly , chúng ta

    quen biết bao nhiêu năm rồi hả? Ngay cả chuyện trọng yếu mình muốn nói

    câu cũng không hiểu sao?”



    Kỳ thực không phải Giang Nhân Ly không

    rõ Tần Ngả Trữ muốn nói gì, mà là

    cô không cần thiết phải biết hành tung của Mạc Tu Lăng. Trước đây không

    cần biết, hiện tại càng không cần biết… Cô nếu muốn sống tốt, cần phải

    học cách không quan tâm quá nhiều chuyện. Người ta khổ sở cũng chỉ vì

    muốn biết nhiều chuyện, nhưng hết lần này đến lần khác ông trời không có

    tốt như vậy mà thỏa mãn ham muốn cá nhân của người ta.



    Về đến

    nhà, căn nhà vẫn như trước lạnh như băng. Cô cũng không hề ngạc

    nhiên, cô không biết chuyện Mạc Tu Lăng đi công tác, cũng không biết anh

    ngày đêm không về nhà thì làm gì ở đâu. Như vậy cũng tốt. Cô tùy ý nấu

    cơm, ăn qua loa cho xong bữa rồi ngồi ở sô pha xem ti vi. Cũng không

    phải có thứ gì hay để xem, chỉ là cô có quá nhiều thời gian, cô không

    muốn ngủ sớm, cũng không muốn ngày mai đến quá nhanh.



    Ngủ liền một lúc, đã là mười rưỡi.



    Trong

    quán bar “Không bao giờ ngủ” nổi tiếng của thành phố, Mạc Tu Lăng cùng

    một đám người nhậu nhẹt hỗn loạn. Đã định bàn bạc chi tiết cho hợp

    đồng, anh cố gắng giữ đầu óc tinh táo để tránh sai sót . Lúc anh tỉnh

    lại, đã thấy mình bị đặt trên giường trong khách sạn. Đầu anh không phải

    chỉ là bị choáng váng thông thường, nhưng vẫn có thể ý thức được. Một

    người phụ nữ đang cởi quần áo của anh, thấy anh tỉnh lại, cô ta dường

    như ngạc nhiên một chút, nhưng vẫn không dừng lại động tác.



    Anh chớp mắt, lúc này mới nhớ ra cô ả vừa rồi chính là người đã bồi rượu mình, cũng không có ngăn cản cô ta.



    ả tựa hồ hiểu rằng đã được đồng ý ngầm, cũng tự mình cởi bỏ quần áo,

    nhẹ nhàng tựa lên người Mạc Tu Lăng. Mạc Tu Lăng nghiêng người, đem cô ả

    đặt ở dưới thân, môi anh cúi xuống tìm kiếm lỗ tai cô ta, vừa mới chạm

    tới, anh lập tức giật mình như tỉnh giấc mộng, “Cô đi đi!”



    Người phụ nữ nằm trên giường dường như cảm thấy không thể tin được.



    Mạc

    Tu Lăng tự mình mặc lại quần áo, nhìn cô ta bất động, cũng không nói gì

    chỉ lặng lẽ xoay người bỏ đi. Anh tin chắc ngày hôm nay người chiêu đãi

    nhất định đã trả tiền, hơn nữa anh lúc này cũng không cần phải tỏ ra

    hào phóng làm gì.



    Xe chạy với tốc độ cực nhanh, vận khí anh gần đây rất tốt, không có gặp phải bất kỳ cảnh sát giao thông nào.



    Giang

    Nhân Ly bị tiếng chuông cửa đánh thức, cô mặc áo ngủ, tóc rối bời đi ra

    mở cửa. Mạc Tu Lăng lại bắt đầu cảm thấy có chút ngà ngà, chếnh choáng.

    Anh dựa lưng vào tường: “Sao lâu vậy?”



    Giang Nhân Ly nhăn mặt,

    mùi rượu trên người anh cùng với mùi nước hoa phụ nữ

    hòa vào nhau khiến cô thực sự chán ghét. Cô không có tức giận nhưng ngay

    lập tức quay vào trong: “Lần sau muộn như vậy tốt nhất anh đừng về!”



    Cô vừa mới xoay người, anh liền kéo cô lại, quai hàm nhấc lên: “Cô có ý gì?”



    Cô không muốn nhiều lời với anh, đẩy cánh tay anh ra: “Anh nghĩ có ý gì thì là ý đó!”



    Mạc Tu Lăng trên mặt lộ ra ý châm chọc, nhìn cô hận không thể ngay lập tức bắt lấy tay cô: “Thế nào? Chán ghét tôi?”



    Cô cố hết sức vũng vẫy khỏi anh: “Tôi đi chuẩn bị nước cho anh tắm”



    Anh ôm chặt cô: “Tôi không làm.”



    “Anh muốn làm gì?”



    “Cô nói xem?”



    Giang Nhân Ly giãy giụa: “Buông ra!”



    “Cô chê tôi bẩn, cô cho rằng cô sạch sẽ lắm sao?” Mạc Tu Lăng cười lạnh tuyên bố.



    Giang Nhân Ly vì những lời này mà hoàn toàn cứng đờ người, thân thể anh còn

    đang run lên. Mạc Tu Lăng một tay ôm lấy cô trở lại, sau đó đi vào

    phòng, dùng sức đá lên cánh cửa.

    - - - Chữ ký - - -
    Lâu rồi không thay cuồn, giờ không biết cách thay luôn rồi. Chẳng lẻ "uổng trờ"

  • #3 MOD

    Chương 2: Sự xuất hiện của nàng

    Một năm qua, Giang Nhân Ly đã sống rất tốt trong biệt thự Giang gia.



    Giang

    Nhân Ly chỉ hơn Giang Nhân Đình hai tháng tuổi. Không cần suy đoán

    nhiều cũng có thể biết sau chuyện này còn có một bí mật. Thực ra, Giang

    Nhân Đình mới chính là con gái riêng của Giang gia. Sự việc xảy ra trong

    gia đình này là một câu chuyện cũ rất thô tục. Giang Thánh Minh và Uông

    Tố Thu sống với nhau bảy năm, có một cô con gái tên là Giang Nhân Mạn.

    Không lâu sau khi Uông Tố Thu mang thai với với Giang Thánh Minh đứa

    con thứ hai, tình nhân của Giang Thánh Minh ở bên ngoài cũng cùng lúc có

    thai.



    Nếu như giống như những gia đình giàu có khác, cùng lắm là

    sẽ mang Giang

    Nhân Đình về nuôi, nhưng Uông Tố Thu không phải là người dễ dàng chịu

    nhục như vậy. Bà ta sau khi sinh hạ Giang Nhân Ly không lâu sau liền tự

    mình tới tìm Bạch Thanh Hà gây phiền phức, còn đẩy Bạch Thanh Hà từ cầu

    thang xuống.



    Cũng không biết là Giang Nhân Đình mạng lớn hay mệnh ngạnh, từ trên cao lăn xuống, Bạch Thanh Hà liền sinh non.



    Giang

    Thánh Minh và Uông Tố Thu ầm ĩ một trận, sau đó Uông Tố Thu liền đưa

    đơn ly hôn. Quan hệ thông gia và chuyện làm ăn buôn bán vốn có liên quan

    đến nhau, đôi bên cùng có lợi, nhưng Uông Tố Thu vẫn liều lĩnh lựa chọn

    ly hôn, mang theo đứa con mới chào đời hai tháng Giang Nhân Ly .



    Giang

    Thánh Minh đối với Uông Tố Thu cũng không phải là không có tình cảm,

    nhưng tính cách bà quá sức ương ngạnh, cuối cùng vẫn cứ là ly hôn. Không

    lâu sau, Giang Thánh Minh liền đưa Bạch Thanh hà vào nhà, muốn cho bà

    một danh phận.



    Vậy mà mười lăm năm sau, Uông Tố Thu vì dốc sức

    trên thương trường, quá vất vả mà sinh bệnh nặng, phải ra nước ngoài

    chữa trị, không thể chăm sóc

    Giang Nhân Ly, cho nên bây giờ Giang Nhân Ly mới được Giang Thánh Minh

    đưa về.



    Những điều này đều là Mạc Tu Lăng nghe được từ mỗi người

    dăm ba câu mà xâu

    chuỗi lại, anh cũng không có kinh ngạc, vẫn như xưa mỗi ngày đều đến

    trước cửa tiểu khu chờ Giang Nhân Đình. Anh lớn hơn cô hai tuổi. Từ lúc

    anh mười hai tuổi, cô mười tuổi, anh đã bắt đầu mỗi ngày cùng cô đi học.

    Giang Nhân Đình sức khỏe không tốt, tuy không có bệnh gì nghiêm trọng

    nhưng thân thể thoạt nhìn luôn khiến người ta có cảm giác yếu ớt. Mặc

    dù, Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà luôn suy nghĩ cho Giang Nhân Đình,

    nhưng chăm thế nào cũng không khiến cho Giang Nhân Đình khá hơn.



    Mạc

    Tu Lăng đến không lâu, Giang Nhân Đình liền đi ra, bước chân cô rất nhẹ

    nhàng. Trước kia Mạc Tu Lăng luôn cười nói rằng cô giống như con thỏ,

    mà hiện tại con thỏ này đang từng bước đi đến phía anh.



    Giang Nhân Ly đi sau Giang Nhân Đình, sau lưng đeo một cái túi vải màu

    trắng. Cô dừng lại quan sát Mạc Tu Lăng vài lần rồi mới tiếp tục đi tới.



    Mười

    bảy tuổi, Mạc Tu Lăng đã có riêng mình một chiếc xe, anh tựa hồ lúc này

    mới phát hiện ra Giang Nhân Ly ở phía sau, liền đi lên trước nói: “Đi

    cùng nhau đi!”



    Giang Nhân Ly gật đầu, không hề cự tuyệt.



    Giang Nhân Đình nhìn Giang Nhân Ly cười hì hì, cố chừa ra một khoảng trống.

    Cũng không biết Giang Nhân Ly không thấy hay là cố tình không thấy, cũng không quay lại nói thêm gì.



    Mạc Tu Lăng nhìn qua gương chiếu hậu hai chị em ngồi phía sau, không nghi

    ngờ gì Giang Nhân Ly chính là quá màu mè,cũng rất có thể bắt mắt. Ý

    nghĩ như vậy khiến anh rất khó chịu, cho nên anh lại nhìn Giang Nhân

    Đình, cô quả thật đúng là mỹ nữ, vốn rất xinh đẹp, rất quyến rũ, vẻ đẹp

    này không thể nào sao chép được. Nghĩ vậy, anh mới cảm thấy có chút thỏa mãn.



    Giang Nhân Đình đối với Giang Nhân Ly rất hứng thú: “Chị, như vậy lỗ tai không đau sao?”



    Giang Nhân Ly nhẹ nhàng cười, sau đó lấy ra một cái gương tự ngắm lỗ tai của mình: “Đau, nhưng đẹp mà”



    Giang Nhân Đình không đồng tình nhăn mặt lại : “Đáng không?”



    Kỳ thật là rất đau, Giang Nhân Ly bên trái bắn ba lỗ tai, có một cái bị

    vào xương sụ trên, lúc đầu cơn đau trong nháy mắt qua đi, nhưng càng

    ngày càng đau nhức. Cô cũng nghe nói, cơn đau rất lâu mới chấm dứt.



    “Em nghĩ xem, bất luận cái gì cũng cần phải có sự đánh đổi, như thế vật

    chiếm được ta mới biết trân trọng nó.” Cô tự vuốt lỗ tai mình, dường như rất hài lòng.



    Nhưng

    hậu quả là, Giang Nhân Ly tại ngày đầu tiên khai giảng đã bị giáo viên

    chủ nhiệm bắt phạt ở ngoài cửa phòng học. Nguyên nhân là vì khi thầy

    Vương ôn tồn bảo Giang Nhân Ly tháo cái khuyên màu sắc sặc sỡ khỏi tai,

    Giang Nhân Ly lại cự tuyệt.



    Đây là trường học trọng điểm nổi tiếng, yêu cầu đối với vẻ ngoài của học

    sinh rất nghiêm khắc. Giang Nhân Ly đứng ở đó, có rất nhiều người lui

    tới xem.



    Giang Nhân Đình thừa dịp tan học liền chạy tới trường cao trung đối diện. Cô

    đã quen có chuyện gì đều chạy đến tìm Mạc Tu Lăng giúp.



    Giang Nhân Đình sau khi tan học rất ít khi đến tìm anh, cho nên vừa nhìn thấy cô, anh đã đi ra hỏi: “Làm sao vậy?”



    Bởi

    vì chạy quá nhanh, Giang Nhân Đình mặt đã đỏ bừng. Mạc Tu Lăng vừa cười

    vừa nhìn cô đang thở hổn hển: “Lần sau đừng chạy nhanh như vậy”



    Giang Nhân Đình đem kể toàn bộ cho Mạc Tu Lăng một lần. Mạc Tu Lăng có chút

    khó tin. Thường thì đối với trẻ con, mệnh lệnh của giáo viên chính là

    thánh chỉ, cho dù có một số ít đứa trẻ nghịch ngợm cũng chỉ dám nghịch

    ngợm sau lưng giáo viên . Không biết có phải Giang Nhân Ly là vì chưa

    quen với trường mới hay chính là tính cách như vậy.



    “Thầy giáo

    chỉ muốn Giang Nhân Ly đứng một lúc thôi, không có gì, đừng quá lo lắng”

    Mạc Tu Lăng vỗ khuôn mặt nhỏ nanh của Giang Nhân Đình.



    “Nhưng ngoài trời rất nắng”



    Mạc Tu Lăng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Nhân Đình mà có chú đau đầu,

    đành phải xin phép thầy giáo cho nghỉ học, sau đó theo Giang Nhân Đình

    đi tìm Giang Nhân Ly . Quả thực thầy giáo chỉ là muốn giữ thể diện, chỉ

    cần Giang Nhân Ly chịu khuất phục, tháo khuyên tai xuống là được.



    Mạc

    Tu Lăng là một người tương đối nhẫn nại, thế nhưng Giang Nhân Ly có vẻ

    như một chút cũng nghe không vào. Cô cũng không có ý phản bác, cô chỉ

    quay mặt đi chỗ khác, làm như không nghe thấy. Điều này khiến cho Mạc Tu

    Lăng cảm thấy bực mình, khi anh tiếp tục thuyết giáo, Giang Nhân Ly

    lại mỉm cười nhìn một nam sinh khác: “Cảm ơn bạn!”



    Nam sinh lắc đầu, sau đó đưa cho Giang Nhân Ly một chai nước.



    “Cái này bao nhiêu tiền?”



    “không cần, vốn không nhiều”



    “Vậy xin cảm ơn học trưởng” Giang Nhân Ly lúc này mới mở nắp chai nước.



    Mạc Tu Lăng có chút kích động. Anh tựa hồ trở thành người vô hình. Giang

    Nhân Ly uống một ngụm nước rồi mới nhìn Giang Nhân Đình và Mạc Tu Lăng:

    “Lỗ tai vừa hôm qua mới bắn, giờ tháo khuyên tai ra sẽ lập tức liền lại, như vậy không phải rất đau sao?”



    Cuồi

    cùng, Mạc Tu Lăng chạy đến một cửa hàng, mua một túi nhỏ cái bọc khuyên

    tai đưa cho Giang Nhân Ly . Lúc này mọi chuyện mới được giải quyết.



    Mãi sau đó, khi nghĩ tới chuyện này, Mạc Tu Lăng nghĩ có phải đây chính là nguyên nhân khiến anh luôn khó chịu với cô?



    So với Giang Nhân Ly luôn náo loạn, Giang Nhân Đình có vẻ nhu mì hơn.

    - - - Chữ ký - - -
    Lâu rồi không thay cuồn, giờ không biết cách thay luôn rồi. Chẳng lẻ "uổng trờ"

  • #4 MOD

    Chương 3: Thời niên thiếu

    Giang Nhân Đình và Giang Nhân Ly học cùng một lớp. Hiện tại là đầu tháng

    ba, việc học tập vô cùng quan trọng. Đối với thành tích của Giang Nhân Ly ,

    Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà chưa hề nắm rõ, nhưng thành tích của

    Giang Nhân Đình bắt đầu đi xuống. Vì vậy hai vợ chồng bắt đầu lo lắng.



    Gang gia và Mạc gia có quan hệ rất thân thiết. Năm đó Mạc Chí Hạo vẫn còn là

    thư sinh, nhưng Giang Thánh Minh không hề ghét bỏ hắn, vẫn giúp đỡ hắn

    rất nhiều. Mạc Chí Hạo như ngồi trong nồi vàng, mười mấy năm nay, Mạc

    gia đã phát tài rất nhanh, vượt xa hiển hách của Giang gia. Có điều, Mạc

    Chí Hạo cũng là một người có tình nghĩa, bất cứ lúc nào Giang Thánh

    Minh có việc gì cần giúp đỡ đều không nói hai lời mà đồng ý.



    Vì vậy lúc Giang Thánh Minh muốn hắn để Mạc Tu Lăng đến giúp hai cô con

    gái học, Mạc Chí Hạo ngay cả do dự một chút cũng không có.



    Mạc Tu Lăng học năm hai cao trung, chương trình học cũng không đến nỗi quá quan trọng.Vì vậy liền đồng ý.



    Từ đó về sau, hai chị em Giang gia tan học liền đến Mạc gia học thêm.



    Chăm chú nghe giảng đều là Giang Nhân Đình, “Anh Tu Lăng, công thức thứ hai làm thế nào? Em không hiểu.”



    Mạc Tu Lăng nhận quyển sách, vẻ mặt ôn tồn: “Trong phản ứng hóa học, chỉ có

    thể sinh ra chất lỏng, chất khí, chất rắn. Cho nên hai phản ứng này

    nhất định sẽ sinh ra một trong ba chất kia.”



    Giang Nhân Đình gật đầu: “Anh Tu Lăng, anh thật thông minh.”



    Giang Nhân Đình tương đối chăm chú, Giang Nhân Ly lại hoàn toàn ngược lại.

    Từ ngày Giang Nhân Ly dùng khuyên tai Mạc Tu Lăng mua cho,lỗ tai liền

    bị nhiễm trùng, phải đi bôi thuốc khử trùng mấy ngày liền.Cô về đến nhà

    là buông xõa mái tóc ra, như vậy Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà cũng

    không biết được bí mật của cô.



    Mạc Tu Lăng thấy Giang Nhân Ly chỉ

    một mực chú ý đến lỗ tai, cảm thấy mình có nghĩa vụ phải nhắc nhở cô,

    “Vẫn nên chú ý nghe giảng một chút.”



    Giang Nhân Ly cũng không quay đầu lại: “Đã biết, phản ứng kiềm-axit chủ yếu sinh ra nước, khí, chất rắn”



    Mạc Tu Lăng bị cô làm buồn bực, không muốn để ý tới nữa.



    Giang Nhân Ly không chỉ có thế, trong lúc bọn họ chăm chú giảng bài, cô lại

    tỉ mỉ tô móng tay rồi giơ ra cho bọn họ xem: “Đẹp không?”



    Mạc Tu Lăng trừng mắt lườm cô, cô cũng không có giận, kéo Giang Nhân Đình: “Móng tay chị đẹp không?”



    “Đẹp!” Giang Nhân Đình cũng cười.



    “Đợi lát nữa chị sơn cho em nhé?”



    Giang Nhân Đình liếc nhìn Mạc Tu Lăng khuôn mặt đang giận giữ, liền lắc đầu.



    Mạc Tu Lăng lúc này sắc mặt mới tốt lên một chút, có điện thoại gọi đến, anh liền đứng dậy nghe điện thoại.



    Giang Nhân Ly thấy Mạc Tu Lăng bỏ đi, bèn kéo Giang Nhân Đình: “Đình Đình, em có phải em gái ngoan của chị hay không?”



    Giang Nhân Đình không hiểu gì chỉ mở to mắt, chăm chú gật đầu.



    Giang Nhân Ly lấy ra quyển vở: “Vậy đợi lát nữa Giang ca ca giảng bài cho em, em giúp chị chép lại!”



    “Vậy chị làm gì?”



    “Chị đương nhiên còn có việc!” Giang Nhân Ly nói xong liền mang sách vở chạy ra ngoài, nhanh như chớp không thấy tăm hơi đâu.



    Mạc Tu Lăng tiếp điện thoại xong đi ra đã không thất bóng dáng Giang Nhân

    Ly. Anh đi tới trước mặt Giang Nhân Đình: “Chi gái em đâu?”



    “Chị ấy nói chị ấy có việc.”



    Mạc Tu Lăng không hói nhiều, tiếp tục giải đáp thắc mắc của Giang Nhân Đình.



    Việc gì có lần thứ nhất cũng sẽ có lần thứ hai. Mạc Tu Lăng rốt cuộc phát

    hiện ra Giang Nhân Ly thường xuyên giao bài tập của mình cho Giang Nhân

    Đình làm thay, còn cô ta lại bỏ ra bên ngoài dạo chơi. Giang Nhân Ly

    đối với những thứ mới mẻ đều đặc biệt thích thú, sau đó là say mê không

    dứt, không đến ba ngày sau sẽ lại tìm kiếm mục tiêu hứng thú mới.



    Bởi vì chuyện này, Mạc Tu Lăng đã hung hăng mắng Giang Nhân Đình một trận.



    Vì vậy, hôm nay Giang Nhân Ly phải tự mình làm bài tập. Cô nhìn Mạc Tu Lăng sau đó cắn bút nhìn anh cười.



    Mạc Tu Lăng bị Giang Nhân Đình nhìn đến quái lạ, cũng không có phản ứng gì.

    Giang Nhân Ly đi tới bên cạnh Mạc Tu Lăng nói: “Anh Tu Lăng, anh giảng

    bài như thế mệt rồi, hay là nghỉ ngơi chút đi!”



    Nếu như là Giang Nhân Đình gọi anh như vậy, anh sẽ cho là đương nhiên,

    nhưng đây là Giang Nhân Ly , anh cảm thấy có chút không tự nhiên: “Anh

    không mệt!”



    “Thầy giáo nói, làm gì cũng cần phải kết hợp nghỉ

    ngơi!” Giang Nhân Ly không

    bỏ cuộc, sau đó nhìn Mạc Tu Lăng, nói “Em cho hai người chơi giải câu

    đố, đại não hoạt động một chút! Trước đây có một sinh viên trong lúc làm

    bài thi môn toán, nửa phần đầu một chữ cũng không viết, nhưng thầy giáo

    lại cho hắn ta điểm tuyệt đối. Hai người nghĩ xem là vì sao?”



    Giang Nhân Đình méo mặt suy nghĩ cả nữa ngày, sau đó nhìn Mạc Tu Lăng: “Tại sao?”



    Mạc Tu Lăng cau mày một chút: “Là bởi hắn làm được câu hỏi cuối cùng trong

    đề thi. Thông thường trong đề toán thì câu cuối cùng luôn là câu khó

    nhất. Theo vậy mà nói, nếu như hắn đã làm được câu cuối rồi, các câu

    trước đó tự nhiên không cần nói đến nữa”



    Giang Nhân Đình vỗ tay: “Anh Tu Lăng, anh thật thông minh!” Cô nghiêng đầu

    nhìn về phía Giang Nhân Ly : “Chị, trả lời đúng không?”



    Giang Nhân Ly nhún vai: “Rất chính xác. Cho nên chuyện này giáo dục chúng

    ta, làm việc không cần phải luôn luôn theo khuôn phép cũ, như vậy là

    uổng phí sức lực!”



    “Đó là đầu cơ trục lợi” Mạc Tu Lăng đột nhiên hiểu ra Giang Nhân Ly muốn

    biểu đạt ý gì, đơn giản chính là không muốn làm bài tập mà thôi. Tuy

    rằng cũng đúng nhưng làm những bài tập này là để luyện tập cho bài thi

    cuối kỳ điểm cao một chút. Cho nên những điều này hiện tại đều không

    quan trọng.



    Giang Nhân Ly bĩu môi, lúc này mới chịu làm bài. Có điều, không quá vài

    ngày, Mạc Tu Lăng lại không thấy Giang Nhân Ly làm bài nữa. Mạc Tu Lăng

    nhìn Giang Nhân Đình.



    Giang Nhân Đình xua tay: “Em không có giúp chị làm bài, là chị làm bài rất nhanh, trực tiếp làm ở trường rồi!”



    Giang Nhân Đình nhu thuận đáp, nhưng cũng không hề nói dối. Mạc Tu Lăng vuốt

    tóc cô: “Nhớ kỹ, sau này không được làm chuyện cật lực lấy lòng người

    khác”



    “Vâng!” Giang Nhân Đình mỉm cười ngọt ngào. Chỉ cần là Mạc Tu Lăng nói, cô đều sẽ nhớ kỹ mà làm theo.

    - - - Chữ ký - - -
    Lâu rồi không thay cuồn, giờ không biết cách thay luôn rồi. Chẳng lẻ "uổng trờ"

  • #5 MusicTeam

    Phải nói là truyện này quá hay luôn ấy ạ.
    Một thời gian em đọc truyện toàn mô- típ cũ quen thuộc đến mức bão hòa thì con bạn cho mượn cuốn này đọc,đọc xong thành fan Lục Xu luôn tới giờ BinhSua7
    Em đọc đi đọc lại mấy lần rồi vẫn không thấy chán, có thể nói cuốn này đã cứu vớt cuộc đời em đến với con đường từ bỏ ngôn tình :3

    - - - Chữ ký - - -
    Where's love? 今君はどこにいるの。何を思ってるの。 いまきみはどこにいるの。なにをおもってるの。

  • #6 MOD

    Chương 4: Nàng và khoảng cách của nàng

    Lần đầu tiên sau khi công khai thành tích, Mạc Tu Lăng lập tức kéo Giang Nhân Đình: “Kết quả thế nào?”



    Giang Nhân Đình cúi đầu không nói lời nào.



    Anh xoa đầu cô: “Không sao, anh mời em đi ăn KFC.” Anh nhớ kỹ cô rất thích

    ăn ở đây, bình thường anh không thích vào đó vì nghĩ mấy thứ kia thật

    cũng chẳng ngon. Nhưng hôm nay là ngoại lệ.



    Giang Nhân Đình vừa ăn vừa nói: “Anh Tu Lăng, em rất ngu ngốc đúng không?”



    “Không có.” Anh nói xong liền nhìn khuôn mặt Giang Nhân Đình rầu rĩ, bèn

    khuyên nhủ cô: “Mỗi người đều có điểm tốt riêng của mình, chuyện học

    hành không tốt cũng không thể chứng minh được cái gì cả. Có thể, Đình

    Đình của chúng ta còn có ưu điểm khác chưa được khám phá ra.”



    “Vậy sao?” Giang Nhân Đình vẫn không cảm thấy vui.



    Đưa Giang Nhân Đình về Giang gia, Mạc Tu Lăng mới hiểu được vì sao Giang

    Nhân Đình không cảm thấy vui vẻ. Cô và chị gái của mình cùng học một

    lớp, Giang Nhân Đình đi học luôn chăm chú nghe giảng, tan học lại chăm

    chỉ học thêm, mà Giang Nhân Ly lại lúc nào cũng mượn cớ đi ra ngoài

    trốn học đi dạo vài vòng rồi mới chịu về, bài tập cũng không làm chứ

    đừng nói đến học thêm. Thế nhưng lần nào thành tích của Giang Nhân Ly

    cũng rất xuất sắc, đang đứng thứ 17 trong cả lớp, bỗng nhiên lên thứ

    nhất. Sự chênh lệch lớn như vậy, thật khiến cho người ta không khỏi suy nghĩ.



    Giang

    Thánh Minh và Bạch Thanh Hà đều chúc mừng Giang Nhân Ly , ngay cả Giang

    Nhân Mạn đang sống bên ngoài cũng trở về thăm cô em gái truyền kỳ này.



    Giang Nhân Đình đứng đó, không ai hỏi đến thành tích của cô, dường như bị mọi người bỏ quên.



    Mạc Tu Lăng trong lòng căng thẳng, kéo cô đi ra ngoài.



    Bọn

    họ cùng nhau ngồi trong vườn hoa của tiểu khu, chỗ này là nơi bọn trẻ

    cả khu thường đến chơi đùa, bởi vì ở giưã còn có một chiếc xích đu. Mạc

    Tu Lăng đẩy xích đu cho Giang Nhân Đình: “Đình Đình không vui sao?”



    Giang Nhân Đình lắc đầu: “Anh Tu Lăng, anh tin em không? Em rất mừng cho chị”



    Mạc Tu Lăng gật đầu, “Anh tin.”



    “Cảm ơn anh tin em.”



    “Bời vì anh biết Đình Đình sẽ không lừa gạt anh đúng không?”



    Giang Nhân Đình hung hăng gật đầu: “Đình Đình tuyệt đối không gạt anh. Đình

    Đình chỉ là nghĩ mình thật ngốc, rất ngốc. Chị cả thông minh như vậy,

    tốt nghiệp đại học rồi có thể giúp ba ba quản lý công ty, chị hai cũng

    thông minh, không cần cố gắng cũng có thể đạt điểm cao. Chỉ có em, ngốc

    như vậy, thành tích không tốt, dù làm thế nào cũng không tốt.”



    Mạc

    Tu Lăng ôm chặt Giang Nhân Đình: “Sẽ không như vậy, Đình Đình vĩnh viễn

    là cô bé đáng yêu nhất trong lòng anh. Đình Đình có thể đi học cái gì

    đặc biệt, nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với nó.”



    Giang Nhân Đình gật đầu: “Chúng ta trở về đi. Mẹ không thấy em sẽ lo lắng.”



    Mạc Tu Lăng đưa Giang Nhân Đình trở lại, sau đó bị Giang Thánh Minh giữ

    lại. Một lát sau, Mạc Chí Hào và Hoàng Tư Liên cũng tới: “Thánh Minh,

    anh xem xem khuê nữ nhà anh thật giỏi giang, em thực sự ước ao không

    được”



    “Tu Lăng ưu tú như vậy, cậu còn ước ao gì nữa? Tu Lăng lần nào thi không phải đều đứng thứ nhất sao?”



    Mạc Tu Lăng nghe các vị trưởng bối nói, sau đó lo lắng nhìn Giang Nhân Đình.



    Mạc Chí Hạo hỏi thăm thành tích Giang Nhân Đình một chút, tiện thể nói vài

    câu dỗ dành cô bé. Trọng tâm mọi người đều chú ý đến Giang Nhân Ly .



    Chuyện như vậy, cũng không phải một hai lần. Mạc Tu Lăng thậm chí có chút lo

    lắng cho Giang Nhân Đình, cũng cảm thấy hối hận vì đã nói những lời an

    ủi lúc nãy.



    Giang Nhân Đình và Giang Nhân Ly cùng đi học đàn dương cầm, giáo viên dạy

    đàn đối với hai cô khen không dứt lời, nhưng cuối cùng lại nói: “Cô chị

    rất có thiên phú.”



    Hai chị em cùng học cờ vây, không đến vài

    ngày, Giang Nhân Ly liền có thể cùng các thầy dạy mình không phân thắng

    bại, dần dà các thầy đều nói:

    “Không cần nhiều lời, trình độ của Giang Nhân Ly tuyệt đối không thua

    kém tôi”



    Giang Nhân Đình bất luận là làm gì, đều rất tận tâm, cũng có thành tích nhất

    định. Nhưng so với kết quả của Giang Nhân Đình, vô tình thành tích của

    cô lại mất đi giá trị.



    Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Đình ngày càng

    thân thiết, nhưng đồng thời lại

    càng xa cách với Giang Nhân Ly. Anh cũng không phải cố ý. Giang Nhân Ly

    đứng đầu kỳ thi liền lập tức không đến học thêm. Hai vị phụ huynh cũng

    cảm thấy không cần thiết. Quá đáng hơn là, Giang Nhân Ly lại nói với

    thầy giáo không muốn làm bài tập, cho dù là ở trên lớp hay về nhà. Tại

    trường trung học C, có đôi khi gặp được học sinh thông minh cao ngạo như

    vậy, các thầy cô cũng cực kỳ nhân từ mà đáp ứng.



    Từ đó về sau, Giang Nhân Ly không hề cùng Giang Nhân Đình về nhà, mỗi

    ngày đều đi đến khuya mới về. Mỗi khi bị hỏi, cô đều mặt không biết sắc

    mà nói là ôn bài ở nhà bạn học, Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà chẳng

    bao giờ nghi ngờ.



    Cũng giống như một đệ tử xuất sắc, có nói dối sư phụ cũng sẽ không bị hoài nghi.



    Mạc Tu Lăng mỗi ngày đều giúp Giang Nhân Đình học. Mỗi khi thấy cô làm

    không ra mà nhíu mày liền đến giải đáp giúp: “Đừng nản chí, kỳ thực

    những cái này chỉ cần chăm chú đều có thể làm tốt. Hơn nữa hiện tại đề

    thi ngày càng đơn giản hơn. Đến lúc đó anh giúp em giải đề mẫu.”



    “Vâng.” Giang Nhân Đình mỉm cười ngọt ngaò nhìn: “Anh Tu Lăng, em muốn chơi đàn.”



    “Được. anh dạy em”



    Mạc Tu Lăng để Giang Nhân Đình ngồi trên ghế, anh đứng một bên cầm tay cô: “Làm như vậy…”



    “Ưm” Giang Nhân Đình gật đầu, sau đó nghe âm thanh từ đâu ngón tay cô vang ra.



    Mạc Tu Lăng khoanh tay nhìn cô: “Tốt, chính là như thế.”



    Giang Nhân Đình đàn một lúc, sau đó nhìn Mạc Tu Lăng cười ngọt ngào.



    Lúc bọn họ quay đầu, liền nhìn thấy Giang Nhân Ly đứng ở cửa đang nhìn bọn họ, ánh mắt cô có vẻ đăm chiêu.


    Comments (1)
    Hì hì chị cả và chị hai giỏi và thông minh tại vì giống mẹ.. Còn em Đình Đình chắc cũng giống mẹ thôi :)))

    - - - Chữ ký - - -
    Lâu rồi không thay cuồn, giờ không biết cách thay luôn rồi. Chẳng lẻ "uổng trờ"

  • #7 MOD

    Chương 5: Nổi giận

    Cho dù Mạc Tu Lăng đã đoán trúng hơn nửa đề thi, kết quả kỳ thi của Giang Nhân Đình vẫn kém hơn Giang Nhân Ly rất nhiều.



    Tuy

    nhiên quả thực thành tích có cao hơn trước đây nên Giang Thánh Minh vô

    cùng cảm kich Mạc Tu Lăng. Chí ít cũng có thể giúp Giang Nhân Đình vào

    học cao trung H, trường trọng điểm, lại gần nhà, bọn họ cũng không phải

    quá lo lắng. Nhưng Giang Nhân Ly có chút khó khăn, với thành tích này

    mà nói, vào học cao trung trên tỉnh tuyệt đối không có vấn đề gì. Nhưng

    Giang Thánh Minh chỉ muốn cho Giang Nhân Ly cùng học với Giang Nhân

    Đình, thứ nhất là gần nhà, thứ hai là có thể ít nhiều quan tâm đến tâm

    tư Giang Nhân Đình. Dù sao cả hai cùng đều bằng tuổi, đãi ngộ khác biệt

    thế nào cũng khiến người ta suy nghĩ. Giang Nhân Ly hoàn toàn không có ý

    kiến gì.



    Thông thường Giang Nhân Ly cũng không bao giờ phản đối lại bọn họ. Vì vậy cũng vui vẻ quyết định học cao trung.



    Trong mắt Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà, Giang Nhân Ly chính là một đứa

    trẻ hiểu chuyện và thông minh, rất ít khi khiến bọn họ lo lắng.



    Bởi vậy, sau này khi xảy ra chuyện, bọn họ nhất nhất cho rằng thời kỳ nghịch ngợm của Giang Nhân Ly đã tới.



    Chuyện

    là có một người quen của Giang Thánh Minh nói cho hắn biết, hình như đã

    thấy con gái hắn ở đâu đó trên đường nhảy “Diễm vũ”, hơn nữa còn cùng

    với một đứa con trai tóc nhuộm vàng để dài. Nghe vậy, Giang Thánh Minh

    hoàn toàn phủ nhận, kiên quyết nói người kia nhận nhầm người.



    Nhưng trong lòng hắn cũng có chút hoài nghi.



    Lúc Giang Nhân Đình về đến nhà, Giang Thánh Minh liền kéo cô vào hỏi: “Chị gái con ở đâu?”



    Học cao trung, các lớp đều sắp xếp theo bảng thành tích, vì vậy Giang Nhân

    Ly học lớp một, còn Giang Nhân Đình học lớn bảy. Cho nên Giang Nhân

    Đình sợ hãi lắc đầu.



    Giang Thánh Minh bình tĩnh lại một chút: “Vậy hôm nay lớp một có học thêm không?”



    Giang Nhân Đình do dự một chút rồi gật đầu, nhưng lại cúi đầu rất thấp.



    Giang Thánh Minh vừa thấy bộ dạng này của con gái liền hiểu ra cái gì, kéo

    Bạch Thanh Hà đi tìm Giang Nhân Ly . Giang Nhân Đình vừa nhìn đã biết

    không ổn liền trước tiên đi nói với Mạc Tu Lăng.



    Mạc Tu Lăng tới nơi đã thấy Giang Thánh Minh đang lôi Giang Nhân Ly từ

    trong đám người ra. Giang Nhân Ly ăn mặc hết sức gợi cảm, như một cô ả

    làm trong quán bar. Giang Thánh Minh hai mắt phát hỏa, bàn tay nắm chặt.



    Giang Nhân Đình thấy như vậy gần như sắp phát khóc, liền chạy đến: “Cha, cha nhẹ thôi, như vậy chị hai sẽ đau.”



    “Ta chỉ sợ nó không đau.”



    Mạc Tu Lăng kéo Giang Nhân Đình ra, cũng biết được lần này Giang Thánh Minh nổi giận thật sự.



    Lúc

    này chuyện đã ầm ĩ lên, Mạc Chí Hạo cùng Hoàng Tư Liên cũng đến nói

    giúp. Giang Nhân Ly trong mắt vợ chồng bọn họ tuyệt đối là một đứa trẻ

    hiểu biết nhu thuận, nhưng bộ dạng này cũng thật sự không ngờ tới. Người

    ta nói được cái này thì mất cái kia, nhưng Giang Nhân Ly lại không

    như vậy, chẳng những phát sinh theo hướng này mà còn mỗi việc đều phát

    sinh đến cực hạn.



    Giang Thánh Minh lần này đã dùng đến gia pháp,

    cầm chổi lông gà đi tới đánh

    Giang Nhân Ly . Y phục trên người cô vốn đã mỏng manh, ngay cả da thịt

    cũng không che hết, bị đánh tới mình đầy thương tích. Bạch Thanh Hà thấy

    Giang Thánh Minh tức giận như vậy cũng không dám tiến lên.



    Giang Nhân Đình sợ hãi bám chặt tay Mạc Tu Lăng.



    Giang Nhân Ly chu miệng bị tát, con ngươi trước sau như một trong veo, cô

    không hé răng nói nửa lời. Lông mày cũng không có nhăn lại, lại càng

    không la hét. Trong ánh mắt lộ ra tia quật cường.



    Mạc Tu Lăng kéo tay Giang Nhân Đình ra, sau đó đi lên phía Giang Thánh Minh đỡ lấy một gậy của hắn.



    Giang Thánh Minh thấy đánh trúng người khác, lập tức lo lắng mở miệng: “Có đau lắm không? Sao con lại chạy vào?”



    Mạc Tu Lăng cười nói: “Chỉ cần Giang thúc thúc nguôi giận, như vậy cũng

    tốt”. Mạc Tu Lăng thấy Giang Thánh Minh nguôi giận đi một chút, lúc này

    mới giải thích: “Giang thúc thúc có thể hiểu lầm, Nhân Ly đi nhảy như

    vậy cũng không phải cái kiểu nhảy nhót mà mọi người nghĩ. Đây là nhảy

    breakdance, bắt nguồn ngoại quốc. Hiện tại giới trẻ Trung Quốc đang rất

    thịnh hành môn nhảy này, cũng không có gì là nhục dục cả…”



    Mạc Tu Lăng giải thích rất nhiều, cũng không biết Giang Thánh Minh có hiểu

    hay không, chỉ thấy hắn bỏ lại cái chổi: “Mặc kệ là nhảy cái gì ta cũng

    không cho phép”



    Bạch Thanh Hà vội vã nâng Giang Nhân Ly lại: “Mau nhận lỗi với cha con đi!”



    Giang Nhân Ly nhìn Giang Thánh Minh: “Xin lỗi, con sau này sẽ không nhảy nữa…”



    Đánh con gái, lòng người làm cha cũng đau nhói. Giang Thánh Minh vừa thấy

    Giang Nhân Ly như vậy, cũng cảm thấy hối hận, thở dài: “Trở về phòng

    nghỉ đi!”



    Bạch Thanh Hà đỡ Giang Nhân Ly về phòng, “Đừng có trách

    cha con, ông ấy

    cùng là sợ con sẽ học điều xấu. Trên đời này làm gì có người làm cha làm

    mẹ nào lại muốn làm tổn thương con mình? Ông ấy đối với con cảm thấy

    mình mắc nợ rất nhiều, trước đây không thể làm trọn trách nhiệm của

    người cha, hiện tại lại càng sợ con sẽ lầm đường lạc lối.”



    Giang Nhân Ly gật đầu: “Con hiểu.”



    Bạch Thanh Hà vừa đi ra, Mạc Tu Lăng liền bước vào, trong tay anh cầm một lọ thuốc: “Ba giờ bôi một lần”



    Giang Nhân Ly liếc anh một cái, không lạnh không nóng. Cô không hề động vào

    lọ thuốc mỡ, chỉ nhìn anh: “Anh có phải đang rất vui vì em có ngày hôm

    nay?”



    Mạc Tu Lăng vốn đinh rời đi chợt dừng bước chân lại: “Lẽ nào đây là suy nghĩ thực lòng của em?”



    Giang Nhân Ly hồi phục nụ cười: “Anh Tu Lăng, cảm ơn anh vì lọ thuốc.”



    “Ưm” Mạc Tu Lăng nhíu mày, vô cùng kinh ngạc vì sự biến hóa trong ánh mắt Giang Nhân Ly .



    “Em muốn bôi thuốc, lẽ nào anh Tu Lăng muốn ở lại xem?”



    Mạc Tu Lăng nắm chặt tay, không quay đầu lại mà đi luôn. Anh đúng là không nên quản nhiều việc như vậy.

    - - - Chữ ký - - -
    Lâu rồi không thay cuồn, giờ không biết cách thay luôn rồi. Chẳng lẻ "uổng trờ"

  • #8 MOD

    Chương 6: Anh

    Trong ba cô con gái của Giang gia, Giang Thánh Minh yêu thương nhất là

    Giang

    Nhân Ly . Không phải vì cô thông minh hơn người, hay tuyệt sắc dung

    nhan, mà là ông cảm thấy Giang Nhân Ly chịu thua thiệt hơn rất nhiều,

    ông không thể bù đắp được lỗi lầm của mình. Giang Nhân Ly và Giang Nhân

    Mạn tuy là chị em ruột, nhưng Giang Nhân Mạn tính tình lại giống Uông

    Tố Thu hơn, đều vô cùng hứng thú với chuyện thương trường, còn Giang

    Nhân Ly lại càng lớn tướng mạo càng giống Uông Tố Thu. Bởi vì cảm giác

    tội lỗi, Giang Thánh Minh không chịu cho Bạch Thanh Hà một danh phận, đó

    là vì trong lòng ông cất giấu một tâm tư sâu kín.



    Ông quan sát Giang Nhân Ly lâu như vậy, cũng không hiểu rõ được tính tình

    của con gái. Trước mặt các vị trưởng bối Giang Nhân Ly không hề kiêu

    ngạo cũng không hề tự tin, luôn luôn đúng mực, thỉnh thoảng nói một hai

    câu, tựa hồ rất nhu thuận, thế nhưng Giang Thánh Minh cũng phát hiện ra

    Giang Nhân Ly có chút quật cường và cố chấp.



    Giang Thánh Minh cảm thấy đau đầu, muốn cùng Giang Nhân Ly nói chuyện nhưng

    không thể nào mở miệng. Ông và Bạch Thanh Hà bàn bạc một hồi rồi sau đó

    nhất trí cho Giang Nhân Ly đi học múa ba lê. Nếu như cô thật sự thích

    vũ đạo, vậy thì vẫn nên chọn một môn nhảy tao nhã một chút. Rất nhanh

    sau đó, mọi chuyện đều được sắp xếp thỏa đáng, Giang Nhân Đình tất nhiên cũng sẽ đi học cùng.



    Vì vậy, sau khi Giang Nhân Ly khỏi, liền cũng Giang Nhân Đình đi học múa

    ba lê. Trong khoảng thời gian này, Mạc Tu Lăng cũng không còn mỗi ngày

    đều đưa đón Giang Nhân Đình nữa, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện, lúc ấy nét

    mặt Giang Nhân Đình đều ngạc nhiên lẫn vui mừng.



    Trái với với sự bình tĩnh của Giang Nhân Ly , Giang Nhân Đình dường như vô cùng thích thú với ba lê.



    Mạc Tu Lăng đứng ở trên cầu thang, anh tựa vào tay vịn, chờ hai chị em kết

    thúc buổi học. Giang Nhân Đình rất nỗ lưc, sau khi học xong còn ở lại

    luyện tập, Giang Nhân Ly lại không làm vậy, cô tuyệt đối không nán lại

    một giây.



    Các bạn học đã lục đục đi xuống, Mạc Tu Lăng đưa mắt nhìn lên. Thoáng chốc

    anh ngây dại, sau đó cấp tốc chạy tới. Sự việc phát sinh quá đột ngột,

    tim anh đập thình thịch khựng lại mất hai giây. Ai cũng không thấy rõ,

    Giang Nhân Ly sao lại từ cầu thang ngã nhào xuống.



    Sắc mặt cô trắng bệch, ngồi trên sàn nhà đau đớn.



    Mạc Tu Lăng vội vàng đẩy mọi người xung quanh ra: “Sao vậy? Có ổn không?”



    Giang

    Nhân Ly thử đứng lên, nhưng không cách nào giữ thăng bằng. Mạc Tu Lăng

    lại ngồi xổm xuống, sau đó cõng Giang Nhân Ly trên lưng.



    Giang

    Nhân Ly không hề kêu một tiếng. Kỳ quái chính là Mạc Tu Lăng biết rõ

    cô đang rất khó chịu. Thân thể cô gần sát trên lưng anh, không hề có bất

    cứ khe hở nào. Quần áo anh trong nháy mắt ướt đẫm, không rõ là mồ hôi

    của anh hay của cô. Anh nhanh chóng tìm cách đưa cô đến bệnh viện. Cô

    không kêu đau nhức, một tay trên lưng anh muốn tìm kiếm thứ gì, nghĩ

    muốn dùng cách này để có thể thuận tiện rời đi.



    Vết thương không quá lớn, cũng không có bị sâu bên trong. Nhưng Giang Nhân

    Ly nói là rất đau, vì vậy bệnh viện đành phải tiếp tục quan sát.



    Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà cảm thấy một chút bất an, dù sao cũng là

    bọn họ muốn Giang Nhân Ly đi học ba lê, mà không ngờ lại xảy ra chuyện

    này.



    Trở ngại không lớn, nhưng cô không thể khiêu vũ được.



    Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà thay nhau chăm sóc Giang Nhân Ly , thỉnh

    thoảng Mạc Chí Hạo và Hoàng Tư Liên cũng đến thăm Giang Nhân Ly . Giang

    Nhân Ly rất trầm tĩnh, không hề ồn ào, thỉnh thoảng đọc sách, không thì ngắm ánh mặt trời bên ngoài.



    Giang Nhân Đình thì luôn tự trách bản thân, liên tục nói nếu như cùng đi ra

    ngoài với Giang Nhân Ly thì đã không xảy ra chuyện. Mạc Tu Lăng lại

    phải an ủi Giang Nhân Đình một hồi, cô bé này cho đến giờ vẫn luôn lương thiện như thế.



    Không lâu sau, Giang Nhân Ly xuất viện, ở lại trong nhà nghỉ ngơi.



    Giang

    Nhân Ly rời khỏi cung thiếu nhi cũng không phải không có lợi. Giáo

    viên dạy hai chị em họ một lòng muốn đem vai diễn nữ giao cho Giang Nhân

    Ly . Tuy rằng cô không thích múa ba lê nhưng cô lại là nữ sinh có khí

    chất nhất, hơn nữa cô có khả năng thiên bẩm, có thể biễu diễn xuất sắc.

    Điều khiến giáo viên này có phần khó xử chính là Giang Nhân Đình cũng

    nhảy rất đẹp, mà lại còn rất cố gắng.



    Sau khi Giang Nhân Ly rời

    khỏi lớp múa, giáo viên có chút tiếc nuối, nhưng hiện giờ vai diễn chỉ

    còn một mình Giang Nhân Đình có thể nhận. Từ nay

    về sau, Giang Nhân Đình lại càng cố gắng chăm chỉ luyện tập, mỗi lần tập

    đều rất lâu mới thôi.



    Mạc Tu Lăng đi vào trong xem Giang Nhân

    Đình tập múa, cô thực sự rất ưu tú, cô sắm vai một con thiên nga trắng,

    rất xuất sắc. Anh thấy cô vô cùng

    hài lòng, cùng cùng cô nói chuyện với giáo viên một lúc rồi rời đi.



    Ngày

    đó buổi kịch diễn ra thu hút rất nhiều người, vợ chồng Mạc Chí Hạo cũng

    đến. Chỉ có Giang Nhân Ly đang bị thương nên ở nhà. Mạc Tu Lăng bởi vì

    trường học có việc nên không thể đi. Điều này khiến cho Giang Nhân Đình

    cảm thấy buồn. Để bù đắp lại, Mạc Tu Lăng lại mời Giang Nhân Đình đi

    ăn tiệc, Giang Nhân Đình tâm tình vô cùng tốt.



    Chuyện ở trường

    học rất nhanh giải quyết xong, Mạc Tu Lăng vào tiểu khu, vừa

    chuẩn bị đi bộ về nhà nhưng cuối cùng lại đi lệch hướng. Chiếc khóa trên

    cửa Giang gia kia anh rất rõ, Giang Nhân Đình rất thích để chìa khóa ở

    mặt sau cửa sổ, như vậy sẽ không cần lo lắng không cẩn thận mà rơi

    xuống.



    Anh mở cửa, liền thấy Giang Nhân Ly mở tủ lạnh, hình như đang tìm đồ ăn.



    Chân

    cô tựa hồ không nhìn ra bất luận cái gì không ổn, lại nhớ đến phản ứng

    của cô ở bệnh viện, Mạc Tu Lăng liền hiểu rõ. Cô căn bản là giả vờ, mà

    điểu có lợi hiển nhiên có thể thấy rõ. Cô sẽ không phải đi học, cũng

    không cần đi học múa ba lê. Cô chẳng qua không hề thích loại vũ đạo này,

    nhưng lại không hề phản bác Giang Thánh Minh, nên cuối cùng dùng phương

    thức này để cự tuyệt.



    Giang Nhân Ly cũng đã thấy Mạc Tu Lăng, trên mặt cũng không biểu hiện một

    chút nào gọi là làm chuyện xấu bị phát hiện, trái lại còn cười nhìn Mạc

    Tu Lăng: “Anh Tu Lăng, anh tới khi nào vậy?”



    Mạc Tu Lăng vốn là đến thăm xem cô có khỏe không, dù sao cô một mình ở nhà

    cùng không tiện. Xem ra lại là anh lo lắng quá nhiều rồi. Cô rất tốt.



    Nhưng

    anh vẫn không biểu hiện gì, lấy chiếc bánh ga tô ra đưa cho Giang Nhân

    Ly , vị ô mai. Giang Nhân Đình vốn rất thích vị này. Giang Nhân Ly nhìn

    thoáng qua, cô không thích ăn vị này nhưng hiện tại cảm thấy rất đói

    nên mới nhận lấy cái bánh và ăn.



    Mạc Tu Lăng mặt nhăn lại, anh quả thực không biết nên dùng ngôn ngữ gì để

    hình dung Giang Nhân Ly . Cô chính là một người có thiên bẩm mà người

    khác không ngớt ước ao có được.



    Giang Nhân Ly ăn xong liền nhíu mày: “Chúng ta chơi cò vây đi!”



    Mạc Tu Lăng có biết qua cờ vây nhưng cũng không tính là giỏi, chỉ là thông thạo quy luật mà thôi.



    Vì vậy anh rất nhanh mà từ chối.



    “Anh sợ thua sao?” Giang Nhân Ly cười nói.



    Mạc Tu Lăng có chút buồn bực nhưng cũng không bị mắc lừa.



    Giang Nhân Ly cũng thu hồi nụ cười: “Còn chưa có chơi, ai biết được kết quả

    thế nào. Anh ngay cả thử một chút cũng không chịu sao?”



    Rất nhiều

    năm sau này, Mạc Tu Lăng cũng không lý giải được tại sao khi đó

    mình lại đồng ý chơi. Một ván cờ vây không vui, kết quả là anh thua.

    Nhưng với lý trí cùng sự thông minh của mình, anh biết rõ ràng là Giang

    Nhân Ly đã nhường mình. Loại cảm giác thất bại này phát sinh trên

    người anh thật là hiếm thấy, cho nên anh mới cảm thấy suy sụp, sau đó

    liền chuyên tâm học cờ vây. Cũng không phải là anh muốn có một ngày

    thắng Giang Nhân Ly, mà chỉ là vô thức làm vậy.



    Mạc Tu Lăng cũng không có nói chuyện Giang Nhân Ly giả vời bị thương ra.

    Giang Nhân Ly cũng không có một chút cảm kích, cô hiểu rõ ràng anh

    không nói ra không phải vì cô mà vì anh hiểu rõ vì cô bị thương mà Giang Nhân Đình mới có được vai diễn kia.



    Có thể đây là người ích kỷ, làm gì cũng chỉ nghĩ đến mình.

    - - - Chữ ký - - -
    Lâu rồi không thay cuồn, giờ không biết cách thay luôn rồi. Chẳng lẻ "uổng trờ"

  • #9 MOD

    Chương 7: Tỉnh mộng

    Mạc Tu Lăng ngủ một giấc thẳng tới trưa mới dậy, dường như đã mộng mị

    một

    trận vô cùng dài, thực tế là như vậy. Anh biết rõ, kỳ thực đó cũng không

    hẳn là mơ, mà đó là toàn bộ sự việc đã xảy ra trong quá khứ, là một

    đoạn phim trong chuỗi hồi ức của anh. Anh còn nhớ rất rõ ràng, ngày đó

    buổi kịch rất thành công, anh chưa từng thấy qua Giang Nhân Đình hài

    lòng như vậy bao giờ. Anh đưa cô đi ăn, cùng cô chơi trò chơi, đi vườn

    bách thú. Anh đưa cô đi du ngoạn khắp thành phố, nhớ kĩ vẻ mặt tươi cười

    của cô, cho đến bây giờ vẫn chưa quên.



    Mạc Tu Lăng kéo chiếc

    chăn lại, Giang Nhân Ly hình như dậy rất sớm,

    trên giường đã không còn một chút hơi ấm nào của cô. Anh có chút hoảng

    hốt, từ từ nhớ lại đoạn lộn xộn lúc trước. Quen biết Giang Nhân Ly nhiều

    năm như vậy, anh chỉ nhìn thấy cô khóc một lần duy nhất. Anh vốn cho

    rằng sẽ không có lần thư hai như vậy, nhưng không ngờ anh lại dễ dàng

    thấy cô khóc lần nữa. Lúc anh đẩy cô lên giường, không khách khí mà trực

    tiếp thâm nhập vào người cô, cô cự tuyệt, nhưng vô ích. Mãi đến khi anh

    thỏa mãn mới buông tha cô. Anh vừa buông ra, cô liền lao vào toilet.



    Kết

    hôn đã hai năm, anh cũng vài phần hiểu được con người cô . Cô không bao

    giờ trước mặt anh nguyện ý lõa thể, nếu không mặc y phục tuyệt đối sẽ

    không xuống giường. Nhưng rõ ràng đêm qua cô đã cứ như vậy mà trốn

    chạy, cứ như thể bị quái vật truy đuổi.



    Anh trở dậy, đến trước

    cửa toilet, thấy cô đang đứng dưới vòi nước đang chảy. Dòng nước nhanh

    chóng chảy xuống, nhưng vẫn không làm tiêu tan

    giọt lệ trên khóe mắt cô. Đây chính là cái vinh hạnh của anh, may mắn

    của anh, rốt cuộc cũng có cơ hội thấy cô khóc, rốt cuộc cũng thấy được

    khuôn mặt thật sự sau lớp ngụy trang của cô. Cô nhất định là đã nhẫn

    nhịn rất lâu, tự mình gắng chịu đựng đến sau khi kết thúc mới chạy vào

    toilet. Anh biết, cô cho tới bây giờ đều rất thức thời, sẽ không bao giờ

    khiến anh tức giận.



    ♥.•°*”˜˜”*°•.♥



    Giang Nhân Ly dường như sức cùng lực kiệt, vô thần đứng trong đó.



    Anh đi vào, ôm lấy cô, bế cô vào trong bồn tắm lớn, xả nước cẩn thận rồi mới trở ra.



    Mạc Tu Lăng tự mình tắm rửa. Cảm giác tắm dưới vòi hoa sen nửa đêm thế

    này khiến anh cảm thấy vô cùng tỉnh táo. Thế cho nên sau đó anh không

    thể nào ngủ được.



    Anh ra khỏi phòng, cô cũng không có rời đi, ngồi cuộn tròn người trên

    sô pha, trên mặt không biểu hiện gì, vô cùng bình tĩnh.



    Giang Nhân Ly nghe được âm thanh, hơi nghiêng đầu lại, “Đói bụng sao? Tôi đi làm cơm.”



    Anh nhìn cô hồi lâu, sau đó mới gật đầu.



    Giang

    Nhân Ly lúc này mới xỏ dép, đi vào phòng bếp. Rửa rau, xào rau,

    nấu cơm, những việc này đều không hề khó khăn, mất một chút thời gian đã

    có thể xong xuôi một vài món đơn giản. Cô từ xưa tới nay đều là một

    người chuẩn bị chu đáo mọi thứ. Trong tủ lạnh không bao giờ trống rỗng,

    luôn đầy ắp rau quả tươi, một ít dưa chuột, một ít trái cây, trứng gà và

    cà chua. Cô nhớ kỹ, anh sau khi ăn xong nhất định sẽ muốn uống nước sốt

    cà chua trứng.



    Hành động của cô ngày hôm qua nhất định là khiến anh cảm thấy rất kì

    quái. Cô mặc kệ. Cô làm đồ ăn cho hai người, có một đĩa ớt xanh xào

    khoai tây, một bát cá sốt cà tím, một phần trứng sốt cà chua.



    Cô dọn đồ ăn lên bàn, lấy thêm cơm cho anh. Hiện tại công ty còn rất nhiều việc, rõ ràng anh không có ý định đi.



    Mạc

    Tu Lăng ăn qua loa, không cảm thấy ngon miệng. Người ta nói mỗi

    người đều có một bản tính cố hữu. Tỷ như người phụ nữ trước mắt anh, cô

    ngay cả món ăn chính mình làm cũng không hề hứng thú. Cô ngối đối diện

    anh. Chỉ cần ngẩng đầu lên là anh có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên

    mặt cô, lỗ chân lông rất nhỏ, chí ít thì ở cự ly này anh cũng không nhìn

    ra được. Da mặt cô trắng mịn, bình thường đều không cần trang điểm, mỹ

    phẩm phần lớn chỉ là sữa rửa mặt. Nhưng cô lại rất thích đồ trang sức,

    và lại là đồ rất quý giá và sang trọng. Cô thích sưu tầm hột xoàn, những

    hột xoàn nhỏ màu sắc kỳ lạ. Cô hiện giờ có vô số hột xoàn làm khuyên

    tai. Cô thích đính chúng lên tai làm đồ trang sức, như vậy căn bản sẽ

    không cần phải đeo khuyên tai.



    Anh liếc nhìn cô một cái: “Hôm nay về nhà.”



    Giang Nhân Ly ngẩng đầu, vừa vặn gặp ánh mắt anh, “Được.”



    Ngôi nhà đó chỉ là một ký ức đau buồn. Cô nhớ rõ anh không thích về

    nhà. Ai cũng có thời kỳ như vậy, nhưng bọn họ đã sớm trải qua cái giai

    đoạn thích dựa dẫm vào cha mẹ từ lâu rồi. Tuy nhiên cô cũng không muốn

    hỏi anh lý do, bởi vậy liền chuẩn bị theo anh xuất phát.



    Bọn họ ngồi trong xe cũng không có nhiều lời với nhau. Những sợi tóc của cô tung bay, có vài phần thần thái.



    Mạc Tu Lăng lắc đầu, anh có đôi khi rất không hiểu cô. Lỗ tai cô chuẩn

    bị tỉ mỉ như vậy rồi lại buông xõa tóc che lấp đi, dường như vẻ đẹp ấy,

    cô căn bản chỉ muốn tự mình thưởng thức.



    Vợ chồng Mạc Chí Hạo tất

    nhiên rất vui mừng. Hoàng Tư Liên còn cao hứng đến nối cho dì Lý nghỉ,

    đích thân xuống bếp làm một bàn lớn thức ăn.

    Mạc Tu Lăng vốn đã ăn rồi, nhưng món ăn Hoàng Tư Liên làm rất hợp khẩu

    vị của anh cho nên anh ăn thêm khá nhiều. So với anh, Giang Nhân Ly lại

    ăn rất ít.



    “Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị con sao?” Hoàng Tư Liên có chút lo lắng nhìn Giang Nhân Ly.



    Giang Nhân Ly thấy mọi người đều nhìn về phía mình, lúc này mới thành

    thực trả lời, “Con có một chút khó chịu, ăn không vào. Nhìn cái gì cũng

    đều không muốn ăn.”



    Hoàng Tư Liên lập tức vui vẻ, “Đi bệnh viện kiểm tra chưa? Bác sĩ nói như thế nào?”



    Giang

    Nhân Ly lúc này mới hiểu Hoàng Tư Liên mừng rỡ cái gì, nhưng trên mặt

    vẫn không hề có biểu cảm gì khác: “Con chưa đi. Qua vài ngày sẽ tốt

    thôi.”



    “Cái này sao có thể được?” Hoàng Tư Liên hoàn toàn không đồng ý.



    Mạc Chí Hạo cũng tán thành biện pháp của vợ, nhìn Mạc Tu Lăng nói, “Lát nữa mau đưa Nhân Ly đi bệnh viện xem xem.”



    Mạc Tu Lăng con ngươi trầm xuống, “Có gì phải xem?”



    Hoàng Tư Liên nhíu mày, “Nhỡ có chuyện gì thì sao?”



    Mạc Tu Lăng biểu tình yếu ớt nói, “Con chỉ làm bố mẹ thất vọng mà thôi.”



    Cuối cùng, Mạc Tu Lăng vẫn không có đưa Giang Nhân Ly đi bệnh viện,

    ngược lại chính là Hoàng Tư Liên cùng đi với cô. Giang Nhân Ly căn bản

    không muốn mọi chuyện phiền phức như vậy, nhưng thấy Hoàng Tư Liên nhiệt tâm như vậy, cũng đành đi theo bà.

    - - - Chữ ký - - -
    Lâu rồi không thay cuồn, giờ không biết cách thay luôn rồi. Chẳng lẻ "uổng trờ"

  • #10 MOD

    Chương 8: Quá khứ chỉ là quá khứ

    Mạc Tu Lăng đi ra khỏi nhà. Cảnh vật tiểu khu vẫn trước sau như một, không

    có bất kỳ thay đổi nào. Anh nhìn mảnh vườn nhỏ xinh đẹp nằm giữa tiểu

    khu, trong lòng chợt có cảm giác tội lỗi. Thời thơ ấu của anh chính là

    bị chôn vùi ở đây.



    Mang theo tình cảm vô hạn, anh bước đến.



    Xích đu, bụi hoa, thảm cỏ, những thứ này, vẫn y nguyên, chỉ có bọn họ là không thể trở về như xưa được nữa.



    “Tu Lăng?”



    Giọng nói không biết từ đâu vang lên, Mạc Tu Lăng quay người lại, liền

    nhìn thấy Giang Thánh Minh. Mạc Tu Lăng lập tức đi lên trước, “Cha!”



    Giang Thánh Minh nhìn anh một lát, lại nhìn phía sau anh, thần sắc có vài phần thất vọng, “Nhân Ly đâu?”



    “Cô ấy trong người cảm thấy khó chịu, mẹ con đã đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra.”



    “Nghiêm trọng không ?” Giang Thánh Minh có vài phần lo lắng.



    Mạc Tu Lăng khuyên giải ông, “Hẳn là không có gì, chỉ là mẹ con trông

    gà hoá cuốc.” Anh cười cười, muốn cho Giang Thánh Minh an tâm.



    “Ta vẫn lo lắng.”



    Mạc Tu Lăng cau mày, “Vậy chờ Nhân Ly trở trở về, con và cô ấy sẽ đến gặp cha, cho cha đích thân kiểm tra.”



    Cái này, Giang Thánh Minh có chút ngại ngùng, nhưng đáy lòng cũng thực

    sự muốn gặp Giang Nhân Ly. Có điều xảy ra nhiều chuyện như vậy, trừ khi

    có việc cần, Giang Nhân Ly tuyệt đối sẽ không quay về biệt thự nhà họ

    Giang. Điều này trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.



    Giang Thánh Minh có một chút buồn bã nói, “Nhân Ly là con của ta, bất

    luận nó đã làm cái gì, nó vẫn là con gái ta”



    Những lời này dường

    như là ông tự nói cho chính mình, cũng dường như có ý đã bỏ qua mọi

    chuyện trong quá khứ. Mạc Tu Lăng thấy ông như vậy, cảm thấy chắc chắn

    là ông muốn cùng Giang Nhân Ly giảng hòa, liền cười

    cười, “Đây là điều đương nhiên.”



    Nhưng trong long anh lại có nỗi phiền não không nói thành lời. Anh rất

    muốn hỏi một câu: Giang Nhân Ly là con gái ông, vậy Giang Nhân Đình

    không phải sao?



    Nhưng, anh không dám nói. Tựa như trong ngực anh chôn giấu rất nhiều

    rất nhiều chuyện, anh vẫn là không dám nói. Bí mật này giấu kín trong

    lòng, khiến anh trở nên hèn mọn, trở nên yếu đuối, anh tuyệt đối không

    cho phép có người đi vào. Đây là cấm địa, bất cứ ai cũng không được

    phép tiếp cận.



    Giang Thánh Minh hai năm qua tựa hồ như đã già đi rất nhiều. Mạc Tu

    Lăng nhìn bóng lưng ông rời đi, bông nhiên cảm thấy mình có chút không

    phải.



    .•°*”˜˜”*°•.♥ .•°*”˜˜”*°•.



    Lúc về đến nhà, Hoàng Tư Liên và Giang Nhân Ly cũng đã trở về. Mạc Tu

    Lăng không nhìn thấy Giang Nhân Ly đâu. Hoàng Tư Liên đang ngồi ở phòng khách, trên mặt có chút thất vọng.



    Mạc Tu Lăng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, “Kiểm tra ra cái gì rồi?”



    “Tiêu hóa có vấn đề.”



    Mạc Tu Lăng cười cười, “Con đã nói rồi, không có chuyện kia đâu.”



    Hoàng Tư Liên trừng mắt lườm anh, lúc này mới nhìn xung quanh, đi tới

    bên cạnh anh, “Có chuyện gì vậy? Các con đã kết hôn hai năm, sao Giang

    Nhân Ly vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?”



    “Mẹ!” Mạc Tu Lăng không thích thảo luận vấn đề này: “Con tạm thời chưa muốn có con.”



    “Cái gì mà chưa muốn? Sau khi kết hôn phải sinh con. Các con sớm sinh,

    ta cũng có thể giúp trông nom chăm sóc. Hơn nữa, Nhân Ly chẳng phải vẫn ở nhà sao? Sinh một đứa con cũng không ảnh hưởng gì.”



    “Mẹ cứ coi như chúng con muốn sống thế giới của hai người là được rồi.” Mạc Tu Lăng có chút nghiêm nghị.



    Hoàng Tư Liên buồn phiền một chút, sắc mặt cũng biến đổi, “Tu Lăng, ta

    biết, con chỉ là không muốn Nhân Ly sinh con cho con. Nhưng con phải

    hiểu, trên đời này con có thể có nhiều con, nhưng nhất định phải là con

    do Giang Nhân Ly sinh ra.”



    “Mẹ, con không biết mẹ đang nói cái gì.”



    “Đừng

    cho là mẹ không biết gì. Mấy năm nay bố mẹ đều thấy rõ, cho dù

    Nhân Ly có tốt thế nào, trong lòng con vẫn chỉ có tiểu nha đầu Giang

    Nhân Đình kia. Có điều hiện tại, nếu như con đã cưới Giang Nhân Ly rồi,

    thì tốt nhất là bỏ qua đi. Nó gả cho con, cuối cùng cũng không có khiến

    con ủy khuất.”



    “Mẹ.” Anh có chút phiền toái, “Chuyện con cái, sau này rồi nói.”



    Hoàng Tư Liên cũng biết, dồn ép cũng không phải cách hay.



    Mạc

    Tu Lăng đi lên lầu, Hoàng Tư Liên cũng không có tẫm trạng, vừa ngồi

    xuống thì Mạc Chí Hạo trở về. Bà cũng biết, Mạc Chí Hạo nhất định là đã

    nghe thấy điều gì. Mạc Chí Hạo nhìn Hoàng Tư Liên, “Hai năm cũng thấy

    rõ rồi chứ, tính tình Tu Lăng cũng thật là ương ngạnh. Chúng ta ép buộc

    nó, nó cũng chưa chắc sẽ vào khuôn phép.”



    “Em cũng cảm thấy vậy! Nhân Ly cái gì cũng tốt, nhưng vì sao hết lần

    này tới lần khác Tu Lăng vẫn không động tâm?”



    Mạc Chí Hạo có vẻ

    không muốn nói thêm gì. Chuyện tình cảm vốn là người

    ngoài không hiểu hết, không giống như vẻ bề ngoài hay học vấn mà có thể

    từ từ bồi đắp thêm một chút. Mạc Chí Hạo suy nghĩ một chút rồi nói, “Chờ

    chuyện này qua đi, để Tu Lăng tự mình lựa chọn lại, dù sao cuộc đời là

    của nó, chúng ta cũng không thể can thiệp.”



    Hoàng Tư Liên tất nhiên hiểu ý Mạc Chí Hạo muốn nói gì, chỉ còn biết

    thở dài chứ cũng không còn biện pháp nào khác.



    Mạc Tu Lăng vừa mở cửa phòng liền thấy một người đang lấy trong ngăn

    kéo của anh ra một quyển sách, sắc mặt anh đại biến, “Ai cho cô đụng đến đồ của tôi?”



    Mạc

    Tu Lăng tuy rằng bình thường không bao giờ tươi cười với Giang Nhân Ly

    nhưng cũng sẽ không tức giận như vậy, cho nên Giang Nhân Ly hoảng

    sợ. Quyển sách rơi xuống đất, vang lên một tiếng.



    Mạc Tu Lăng lập tức chạy vào nhặt lên, có vài phần xót xa. Thực tế

    quyển sách đã bám một chút bụi, anh đã lâu chưa có đụng đến. Nhưng anh

    sống chết vẫn quan tâm, không hiểu vì sao mà trở nên nôn nóng: “Sau này

    đừng có tùy tiện động vào đồ của tôi.”



    Giang Nhân Ly nhìn anh một chút, “Anh có cần viết một tờ giấy, liệt kê

    rõ ràng những gì tôi có thể động vào, không thể động vào không?”



    Cô cũng phải là muốn tìm hiểu bí mật gì của anh, có điều khiến anh

    không thể khống chế được bản thân như vậy thật không phải chuyện dễ

    dàng. Cô căn bản đối với quyển sách kia không hề có ý gì nhưng hiện tại

    lại thấy một chút hiếu kỳ.



    Mạc Tu Lăng trừng mắt nhìn Giang Nhân Ly, dường như muốn tuyên bố trả thù, “Hôm nay chúng ta đi gặp cha cô!”



    Quả nhiên, Giang Nhân Ly sắc mặt biến đổi.

    - - - Chữ ký - - -
    Lâu rồi không thay cuồn, giờ không biết cách thay luôn rồi. Chẳng lẻ "uổng trờ"

  • #11 MOD

    Chương 9: Những năm tháng hồn nhiên

    Trở lại Giang gia bên kia cũng không tốt đẹp gì, tuy rằng Giang Thánh Minh

    đối bọn họ rất nhiệt tình, liên tục gắp thức ăn cho bọn họ. Nhưng Bạch

    Thanh Hà vẫn dùng bộ mặt lạnh lùng như trước đối xử với bọn họ. Giang

    Nhân Ly không có biểu hiện gì, Giang Thánh Minh gắp thức ăn cho cô sau

    đó cũng im lặng.



    Mạc Tu Lăng trong lòng thầm nghĩ, thái độ Bạch Thanh Hà như vậy đã tốt lắm rồi.



    Ăn cơm xong, bọn họ liền quay về nhà ở Vân Dao.



    Giang Nhân Ly ngồi ở phía sau, biểu tình bình tĩnh, nhưng tự đáy lòng

    lại có cảm giác nguội lạnh. Người đàn ông này, dường như quá hiểu cô,

    hiểu rõ nhất chỗ chết của cô. Cô cả đời này sợ nhất chính là quay về cái nơi đã từng là nhà mình.



    Không nghĩ nhiều lắm, cô có chút hiếu kỳ, vì sao Mạc Tu Lăng lưu luyến quyển sách kia như vậy.



    Cô xem quyển sách đo cũng không hề có nguyên nhân gì khác, cô chỉ nhớ

    kỹ mình cũng từng có một cuốn như vậy, chỉ là cô mua từ lúc còn học sơ

    trung. Ngẫm lại cũng là đã nhiều năm rồi, quyển đó có tên là “Hoàng hôn

    pha lê” – một bộ tiểu thuyết online sau đó được xuất bản.



    Ban đầu cũng không phải cô rất thích cuốn sách này. Chỉ là kể lại năm

    đó cô gái tên Hạ Xuyên nhìn thấy bản thông báo trên sân trường của một

    người tên là Thẩm Giai Kỳ. Liếc mắt một cái, tên người kia đã viết lên

    tim cô. Đây là mối tình đầu đẹp nhất, ở độ tuổi đặc biệt, gặp được một

    người thanh niên, cô liền viết lại câu chuyện những năm tháng hồn nhiên

    mà không muốn cho người khác biết.



    Pha lê dễ vỡ, hoàng hôn dễ tàn.



    bản câu chuyện này ngay từ đầu đã được định sẵn là bi kịch, Hạ Xuyên

    yêu Thẩm Giai Kỳ, đáng tiếc bên cạnh Thẩm Giai Kỳ lúc ấy đã có một cô

    gái.



    Giang Nhân Ly lắc đầu, cô chỉ thích lúc khởi đầu câu chuyện

    này, dù cho đây vốn không phải trọng tâm câu chuyện. Bởi vì lúc ấy,

    trong tim cô

    cũng có một bạch y thiếu niên như vậy, chỉ là, nếu như không có cuốn

    tiểu thuyết này, có thể ngay cả cô cũng đã quên mất rằng, hoá ra thời

    thiếu nữ của mình, cô cũng từng chôn giấu một bóng hình dưới đáy lòng,

    trở thành một người bí mật chỉ thuộc về mình cô.



    Sau này, cô

    không hề thích người thanh niên kia, nguyên nhân gì cô cũng không rõ,

    sau khi tình cảm với người con trai kia đã hết, cô cũng chưa

    từng yêu ai. Có thể đây là khoảng thời gian tàn khốc, nhưng quá khứ cũng

    chỉ là quá khứ. Bây giờ nhớ lại, trong tim vẫn còn cảm thấy thổn thức

    không ngớt.



    Cho nên mới nói, khi người ta thích một bài hát, một bộ phim, hay một

    cuốn tiểu thuyết, nhất định sẽ tự tìm thấy hình ảnh của chính mình trong đó.



    Thế nhưng điều khiến Giang Nhân Ly hiếu kỳ chính là, một người như Mạc

    Tu Lăng sao lại có hứng thú với tiểu thuyết.



    Không đúng! Trong

    câu chuyện này, mặc dù tình yêu của Hạ Xuyên với Thẩm Giai Kỳ không

    thành, nhưng đối với Lâm Trạch mà nói, anh lại yêu Hạ

    Xuyên vô cùng. Mãi nhiều năm sau, khi đã kết hôn sinh con, anh vẫn còn

    yêu Hạ Xuyên như xưa, dường như đó là một bí mật vĩnh viễn tồn tại cũng

    trời đất.



    Chân chính vĩnh viễn sánh cùng trời đất, chính là Hạ Xuyên đã chết,

    nhưng cô còn sống – sống trong lòng Lâm Trạch.



    Giang Nhân Ly đột nhiên có chút nghĩ mà sợ, sau đó mạnh mẽ nhìn Mạc Tu

    Lăng ở phía trước, cô chưa bao giờ sợ hãi như vậy. Hoá ra, tình yêu của

    anh đối với Giang Nhân Đình lại sâu nặng như vậy, chỉ điều này mới có

    thể lý giải chuyện cuốn sách!



    Giang Nhân Ly lắc đầu, muốn tìm cách xua tan ý nghĩ này, không thể nghĩ, không thể!



    Mạc Tu Lăng nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô sắc mặt trắng bệch: “Làm sao vậy?”



    “Không có gì.” Giang Nhân Ly lắc đầu, tựa đầu vào cửa xe, trong ngực đột nhiên có chút phiền muộn.



    Không lâu sau khi Giang Nhân Ly trở lại Vân Dao, liền nhận được điện

    thoại của Tần Ngả Trữ, nói là tối nay có buổi họp lớp cũ tại quán bar,

    muốn Giang Nhân Ly đến.



    Giang Nhân Ly không có hứng thú, nếu không, cô sẽ nghe không ra hình

    như Tần Ngả Trữ có điều gì ngập ngừng muốn nói lại thôi.



    Nhưng thật sự là chính cô cũng không rõ bản thân mình có nguyện ý muốn đi hay không?



    Đều

    là bạn thời đại học đã lăn lộn ngoài xã hội hai năm trời, dường như

    trong lòng đều mang theo một chút tâm tính so sánh hơn thua. Bây giờ,

    có người siêng năng tiếp tục làm nghiên cứu sinh, có người lao vào

    thương trường, lại có người ra nước ngoài du học.



    Giang Nhân Ly đi vào quầy bar, Tần Ngả Trữ liền vẫy tay ra hiệu cho cô qua.



    Cô không nghi ngờ, liền đi qua, vừa ngồi xuống, Tần Ngả Trữ ghé bên tai cô nói nhỏ, “Ngày hôm nay … “



    Tần Ngả Trữ lời còn chưa dứt, Giang Nhân Ly đã nghe thấy có người bên

    cạnh reo lên, “Tả Dật Phi, cậu vẫn còn biết đường trở về sao?”



    [Tần Ngả Trữ lời còn chưa dứt, Giang Nhân Ly đã nghe thấy có người bên cạnh reo lên, "Tả Dật Phi, cậu vẫn còn biết trở về sao?"]



    “Chúng mình còn tưởng rằng nước Mỹ chói lọi kia đã giữ chân cậu lại rồi chứ?”



    Giang Nhân Ly cảm thấy đầu mình như nổ tung, tay cô không kìm được run

    run. Tần Ngả Trữ gắt gao nắm lấy tay cô, vừa rồi cô còn muốn nói với

    Giang Nhân Ly rằng Tả Dật Phi đã quay về.



    Mọi người ở đây không

    ai không biết Giang Nhân Ly và Tả Dật Phi từng

    hẹn hò, bọn họ đều quay sang nhìn biểu hiện Giang Nhân Ly . Lúc này, ánh

    mắt Tả Dật Phi đảo qua mọi người, vẫn chưa dừng lại trên mặt ai, anh

    cười cười, “Lẽ nào vùng đất quý Trung Hoa đã bị các vị chiếm hết chỗ,

    không cho phép người trần mắt thịt như mình trở về? “



    Mọi người đều cười rộ lên, nhanh chóng có người hỏi chuyện Tả Dật Phi: “Cô ấy là ai vậy?”



    Lúc

    này bên cạnh Tả Dật Phi lộ ra một cô gái, đôi mắt trong sáng, khuôn mặt

    thanh tú, nhưng có một vẻ đẹp rất riêng. Tả Dật Phi cười cười,

    “Quan tâm tới bạn gái của người khác như vậy, không lo có người ghen

    sao?”



    Người bạn nam lúc nãy hỏi vội quay đầu lại nhìn bạn gái của mình, biểu tình như có chút lấy lòng.



    Vốn chỉ là một câu nói đùa để bắt chuyện, nhưng hiện tại, sự hứng thú

    của mọi người tựa hồ đều là muốn xem biểu hiện của Tả Dật Phi và Giang

    Nhân Ly. Tả Dật Phi tuy rằng không nói rõ, nhưng lời nói vừa rồi đã cho

    thấy hiện tại anh đã có bạn gái.



    Tả Dật Phi và Giang Nhân Ly lúc còn học đại học đã được bầu là cặp đôi

    đẹp nhất đại học C, được không ít người ước ao, nhưng cũng không thiếu

    người đố kị. Tả Dật Phi ở khoa tài chính vốn nổi tiếng là tài tử, là

    tâm điểm của các buổi tiệc dạ hội, đi theo sau anh có vô số người đẹp.

    Nhưng hết lần này tới lần khác anh dễ dàng bị Giang Nhân Ly thu phục,

    trong lớp ắt có người không phục, nhưng cũng không có gan dám làm ầm

    lên. Hôm nay, nhìn thấy hai người bọn họ chia tay, lại có một tia vui

    sướng.



    Có một bạn học nữ cười khẽ nhìn Tả Dật Phi nói, “Còn tưởng rằng cậu sẽ

    mang một cô gái ngoại quốc trở về, thật không ngờ vẫn là thích đồng

    hương.”



    Tả Dật Phi cũng cười, “Là mình nói, con gái Trung Quốc chúng ta vẫn là

    dịu dàng nhu mì nhất, ở đâu so với ở đây cũng kém.”



    Các anh em có mặt đều lập tức lên tiếng phụ họa, khiến cho bạn gái bọn họ ngồi bên ha hả cười không ngừng.



    Lại

    có người e sợ thiên hạ này bất loạn, “Là mình nói, chỉ cần một câu nói

    của Tả đại thiếu nhà cậu, có cô nương nào mà không muốn được cậu

    yêu thương nhung nhớ? Làm gì có khả năng có người nguyện ý buông tha

    điều kiện tốt như vậy?”



    Ai cũng biết, Tả Dật Phi và Giang Nhân Ly

    sau khi tốt nghiệp đại học

    liền chia tay. Giang Nhân Ly cấp tốc kết hôn với thiếu gia của tập đoàn

    Bắc Lâm nổi danh – Mạc Tu Lăng, Tả Dật Phi cũng cấp tốc xuất ngoại. Tả

    Dật Phi hồi còn ở đại học được xem là một nam nhân xuất thân vào hạng

    nhất, tướng mạo bậc nhất, tài hoa bậc nhất, nhưng khi anh và Mạc Tu Lăng

    cũng xuất hiện, dường như đã có sự chênh lệch đẳng cấp. Bởi vậy, liền

    có người suy đoán, Giang Nhân Ly đã vì Mạc Tu Lăng mà đá Tả Dật Phi.



    Vì thế có khối người bất bình tức giận, chỉ là những chuyện này người ngoài cuộc không thể quản.



    Tần Ngả Trữ sắc mặt biến đổi, ngữ khí cũng cất cao vài phần, “Nhân Ly,

    mình ngày hôm qua có xem trên báo, chồng cậu cũng thật giỏi a! Lại ký

    được một hợp đồng lớn rồi, nghe nói vài một công ty cũng muốn cái hợp

    đồng đó!”



    “Tin tức đó mình cũng thấy rồi. Mạc Tu Lăng thật đúng là đáng khâm

    phục. Mình còn nói với bạn trai mình đó là chồng của bạn em, vậy mà anh

    ấy còn không tin, cho rằng mình nhận vơ.” Nói xong, cô gái kéo kéo áo

    bạn trai: “Bây giờ anh tin chưa?”



    Giang Nhân Ly khẽ mấp máy môi, cô căn bản không biết Mạc Tu Lăng làm

    cái gì. Nhưng lúc này cô tựa hồ một lời cũng không nói nổi, liền cười:

    “Anh ấy thường không có mang chuyện công việc về nhà.”



    Tần Ngả Trữ nhìn người bạn học thay đổi sắc mặt, cũng cười nói, “Ai da, những người thành đạt đều là như vậy.”



    Tả

    Dật Phi lấy cho bạn gái một chút đồ ăn, sau đó nhìn Giang Nhân Ly : ”Đã

    sớm nghe nói Mạc tổng rất có tài năng, Hongkong xảy ra chuyện lớn

    như vậy, một mình anh ta chạy đến đó đã có thể xoay chuyển càn khôn,

    thật khiến cho người khác bội phục. Có cơ hội nhất định phải gặp nhân

    vật truyền kỳ này.”



    Giang Nhân Ly lúc này đã khôi phục dĩ vãng, trong con ngươi cô có một

    tia lạnh lẽo. Thông thường lúc này, những người khác đều tưởng cô làm

    cao. Nhưng Tả Dật Phi thì hiểu rõ, cô đang phẫn nộ, không có gì hứng

    thú.



    Cô gật đầu, “Rất vinh hạnh được tiếp đãi anh, nếu có cơ hội.”



    Tả Dật Phi hiểu rõ, cơ hội như vậy chỉ sợ là đã không có.



    Tựa

    như một trò khôi hài, mỗi người dường như đều muốn thấy được cái gì để

    thỏa mãn nội tâm bát quái. Nhưng bọn họ có vẻ như đã phải thất vọng

    rồi.



    Kịch vãn thì người tan, đại khái chính là như vậy.



    Ra khỏi quán bar, Tần Ngả Trữ kéo tay Giang Nhân Ly, “Cậu không lái xe đến ư?”



    Giang Nhân Ly lắc đầu, vốn dĩ muốn gọi xe về, cũng không có nghĩ nhiều

    như vậy. Nhưng vẫn còn có người lo chuyện bao đồng, gọi vào, “Tả Dật

    Phi, không phải cậu lái xe tới sao? Thuận tiện đưa Nhân Ly đi cùng đi,

    dù sao cũng là chỗ bạn bè.”



    Giang Nhân Ly cứng đờ người, không thốt lên được lời nào.



    Nhưng trong lúc mọi người đang muốn xem trò hay thì một giọng nói vang

    lên: “Không nói địa chỉ rõ ràng, hại anh phải quanh co mãi mới tìm

    được.”



    Giang Nhân Ly vẫn còn chưa hết hoảng hốt, đã thấy Mạc Tu Lăng đứng ở trước mặt.



    Một đám người cũng ngượng ngùng mà rời đi. Bọn họ đều thấy rõ, câu nói

    kia mặc dù đang oán trách, nhưng vẫn cho thấy sự quan tâm nhiều lắm.

    - - - Chữ ký - - -
    Lâu rồi không thay cuồn, giờ không biết cách thay luôn rồi. Chẳng lẻ "uổng trờ"


Bài viết 96
Lượt xem 120140