Bài viết 33
Lượt xem 23490


  • #32

    MÃI MÃI LÀ BAO XA

    Chương 30

    Theo lẽ thường mà nói, sếp mời sinh viên đi ăn cơm chỉ là chuyện bình thường, nếu sếp nào một năm không mời được sinh viên dăm ba bữa cơm, chắc chắn sẽ bị học trò khinh bỉ. Nhưng nếu giống như Dương Lam Hàng, cứ nửa tháng lại mời Lăng Lăng đi ăn một lần thì tần suất hình như hơi cao. Nửa năm đầu Lăng Lăng vẫn chưa quen, tìm mọi lý do từ chối, thật sự từ chối không xong mới nhận lời mời của anh ta. Về sau dần dà thành thói quen, chỉ cần có thời gian, bình thường sẽ không từ chối. Có ăn hay không cũng vậy!


    Lần này, Dương Lam Hàng mời cô đi ăn món Hàn Quốc, cửa tiệm này nằm xa nội thành, rất ít khách, không khí đặc biệt yên tĩnh, ánh sáng có chút ảm đạm. Nhìn thế nào… cũng giống như chỗ hẹn hò yêu đương.

    Những nơi ái muội khác Dương Lam Hàng đều đã dẫn cô đến nên Lăng Lăng từ lâu đã không còn e sợ, cô cởi áo khoác, ngồi xuống, người phục vụ giúp cô treo áo khoác lên ghế.

    Dương Lam Hàng liếc nhìn một bộ quần jeans cùng áo pull đơn giản của cô, khóe miệng hé ra một nụ cười mờ ám: “Sao lại thay quần áo rồi? Bộ đồ lúc sáng rất đẹp!”

    Mặt Lăng Lăng trong nháy mắt đỏ hồng lên. Cô lúng túng vuốt vuốt tóc, kiên quyết không thể nói bộ đồ ban sáng là nhằm dụ dỗ anh ta nên mới mặc, đành cười cười cứng nhắc: “Thầy trưởng khoa nói em không chú ý ăn mặc…”

    Ý cười của Dương Lam Hàng càng đậm: “Mặc đến trường thì không thích hợp lắm, nhưng đi ăn cơm thì không sao cả.”

    “Ý thầy trưởng khoa là…” Sao cô thấy nóng thế này, nhiệt độ điều hòa của nhà hàng này hình như hơi cao. “Đi gặp giáo viên hướng dẫn không nên ăn mặc tùy tiện quá.”

    “Không sao, tôi không ngại!”

    Toát mồ hôi! Anh ta không ngại?!

    Cô còn có thể nói gì đây?

    Đương lúc cô không biết đáp lại như thế nào, người phục vụ kịp thời đưa thực đơn giúp cô giải vây. Lăng Lăng cảm động muốn rơi nước mắt nhận lấy, đưa cho Dương Lam Hàng: “Thầy Dương, thầy chọn món đi ạ.”

    “Em chọn đi, em thích ăn cái gì thì cứ tự nhiên chọn.”

    “Dạ.”

    Lúc cô xem thực đơn, phát hiện Dương Lam Hàng nhiều lần nhìn qua một đôi nam nữ đang ngồi cách họ không xa. Vẻ mặt anh ta có chút khác thường.

    Lăng Lăng tò mò nhìn theo ánh mắt anh ta, ngồi ở bàn bên kia mà một đôi trai thanh gái lịch, người nữ đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen, ăn mặc hơi kỳ cục, nhưng dung mạo nhìn qua thấy hơi quen quen. Nhìn kỹ lại mặt mũi cô ta, không ngờ là nữ diễn viên chính phim thần tượng đang hot gần đây. Trước mắt cô lập tức sáng ngời. Ngôi sao đúng là ngôi sao, ăn mặc xoàng xĩnh như vậy mà vẫn tỏa sáng lóa mắt.

    Lăng Lăng quay mặt lại, thấy Dương Lam Hàng vẫn đang nhìn mỹ nữ hơi đăm chiêu, trong ánh mắt dường như ẩn chứa rất nhiều điều. Trong lòng cô thầm cười trộm: Hì hì! Ngày thường nhìn anh ta thanh tâm quả dục, hóa ra vừa thấy gái đẹp, ánh mắt cũng ngây ra nha!

    Đàn ông đúng là đàn ông!

    “Thầy Dương, cô ta tên Lý Phi Phi.” Lăng Lăng hảo tâm nói với anh ta.

    Sự chú ý của Dương Lam Hàng dời lại đây: “Em biết cô ấy à?”

    Lăng Lăng sớm đoán trước anh ta không xem phim thần tượng, là học trò ngoan của anh ta, cô tự thức phải biết có gì nói nấy, không che không giấu: “Cô ấy là một ngôi sao rất hot, nhan sắc xinh đẹp, diễn xuất cũng tốt… Nghe nói cô ấy rất có điều kiện, có người nâng đỡ…”

    Khi cô đang nói, Lý Phi Phi đã nhìn về phía họ bên này, cô ta nói mấy câu với người đàn ông ngồi đối diện rồi đứng dậy đi về phía họ.

    Nhìn gần, Lăng Lăng phát hiện Lý Phi Phi ngoài đời còn đẹp hơn trên ti-vi, trong phim cô trong sáng đáng yêu, sắc nước hương trời, còn hiện tại… một bộ váy ngắn bằng lụa bó sát mặc bên trong áo khoác dài, dáng người mê hồn thoắt ẩn thoắt hiện bên trong áo gió lay động, càng hiện rõ vẻ quyến rũ của phụ nữ. Cùng là phụ nữ với nhau, tạo sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ!

    Lúc cô đang thưởng thức mỹ nữ lại không biết chính mình cũng bị mỹ nữ xem xét tỉ mỉ. Lý Phi Phi trang điểm kỹ lưỡng liếc mắt một cái liền nhận ra Lăng Lăng không chăm chút ăn mặc, quần jeans đơn sắc cùng áo pull đều là hàng sales giá rẻ, mái tóc không được chăm sóc đặc biệt, thả tự do sau vai, không dùng son môi, kẻ mắt, không dùng mascara, thậm chí cũng không đánh phấn.

    Phụ nữ dám để mặt mộc cùng đàn ông đi ăn cơm, có hai khả năng: Thứ nhất, tuyệt đối tự tin vào dung nhan trời sinh của mình; Thứ hai, căn bản không coi người đàn ông kia ra gì.

    Lý Phi Phi mỉm cười đi đến trước bàn họ, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên vai Dương Lam Hàng, rất tự nhiên ngồi lên ghế trống bên cạnh anh ta. “Hàng! Hiếm khi thấy anh một mình dùng cơm với phụ nữ, em lúc nãy còn tưởng mình nhìn nhầm kia.”

    May là tim Lăng Lăng không có bệnh, nếu không bị tôi luyện kiểu như hôm nay thì bệnh tim của cô đã phát tác từ lâu.

    Dương Lam Hàng nhìn liếc nhìn Lăng Lăng, cố ý nhích nhích thân người, né tránh bàn tay mảnh mai ngọc ngà đặt lên vai anh ta.

    Vì hành động của Dương Lam Hàng, Lý Phi Phi lại liếc nhìn Lăng Lăng, trong đôi mắt trong trẻo như nước hồ thu hiện lên nét đề phòng. “Cô ấy là ai? Bạn gái của anh à?”

    “Không phải!” Lăng Lăng lập tức giải thích, cô không chịu nổi lòng đố kỵ của một cô gái xinh đẹp như vậy. “Tôi là sinh viên của thầy ấy.”

    “Ồ?! Không nhìn ra anh thực là thầy giáo tốt, bận đến thế mà vẫn dẫn sinh viên cùng đi ăn cơm…” Bắp chân thon dài nhẵn nhụi của Lý Phi Phi cố ý làm như vô tình sượt qua đùi Dương Lam Hàng, nhích người lại sát một chút, nụ cười mang ý quyến rũ không chút che giấu: “Hay hôm nào em làm sinh viên của anh nhé.”

    Lăng Lăng cúi đầu day day trán, giả vờ như không phát hiện quan hệ ái muội giữa hai người họ. Nhưng cúi đầu thì vẫn có thể thấy tay Lý Phi Phi đặt trên chân anh ta… Cô đành phải lấy thực đơn ngăn trở tầm mắt, bắt đầu gọi món ăn.

    “Y Phàm đang chờ em đấy.” Dương Lam Hàng nói.

    “Không sao đâu! Anh ấy không để ý. Hàng, lát nữa ăn xong anh có thể cùng đến nhà em uống một ly vang không?”

    Lăng Lăng đã rất cố gắng ngăn bản thân không có bất kỳ ý nghĩ không thuần khiết nào, nhưng mà lời mời hàm ý sâu xa kia của Lý Phi Phi, cô làm sao cũng không thể bắt mình đừng liên tưởng lung tung…

    “Được rồi, đừng làm loạn nữa.” Giọng nói của Dương Lam Hàng trầm thấp cùng lạnh nhạt: “Để cho sinh viên của anh hiểu lầm sẽ không tốt đâu.”

    “Vậy em đi trước, lát nữa ăn xong anh gọi điện cho bọn em nhé.” Lý Phi Phi đứng lên, cố ý quan sát Lăng Lăng một chút. Qua thử nghiệm vừa rồi, Lý Phi Phi đã xác định được một việc, có thể làm cho người điềm tĩnh như Dương Lam Hàng tỏ ra lo lắng bất an, cô gái này hẳn là người trong lòng kia của anh. Bị đánh bại bởi một cô gái tầm thường như vậy, cô hoàn toàn không cam tâm!



    Sau khi Lý Phi Phi rời đi, Dương Lam Hàng thật nghiêm chỉnh giải thích với cô: “Em đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.”

    “Vâng.”

    Như vậy mà là bạn bè bình thường gì cái gì mới gọi là ái muội? Đầu óc Lăng Lăng có ngu đến mấy cũng nhìn ra Lý Phi Phi có ý với anh ta. Tuy nhiên, cô nghĩ không ra một thân mỹ nữ được người người hâm mộ kia rốt cuộc tại sao lại sai lầm như vậy, đi coi trọng một kẻ biến thái như Dương Lam Hàng này?! Vì thế, cô cẩn thận tỉ mỉ xem xét một chút người đàn ông từng bị mình phê phán chả ra làm sao đang ngồi trước mắt.

    Tia sáng ảm đạm không thể che giấu vẻ thư thái của anh ta, bản tình ca Hàn Quốc nồng nàn từ đầu đến cuối không làm ảnh hưởng đến vẻ đạm mạc của anh, cô không thể tưởng tượng một người đàn ông như anh ta lúc yêu một cô gái sẽ có thần thái như thế nào, sẽ dùng phương thức biểu đạt ra sao…

    Bỗng nhiên trong lúc đó, Lăng Lăng nhận ra, sức hấp dẫn của anh ta nằm ở chỗ – sự thanh cao độc nhất vô nhị này của anh ta, đối với phụ nữ mà nói rất có tính thách thức!



    Khi sắp ăn xong, Dương Lam Hàng ngồi thẳng, nói vào vấn đề chính: “Hôm nay tôi cùng trưởng khoa có nói qua chuyện ở lại trường của em, thầy ấy nói hiện tại muốn ở lại trường cạnh tranh rất gay gắt, nếu không phải tiến sĩ xuất sắc thì rất khó ở lại!”

    “Tiến sĩ xuất sắc?” Có thể thuận lợi tốt nghiệp thạc sĩ hay không cô còn chưa biết, anh ta nghĩ quá xa rồi!

    “Tôi có xem qua một chút tiêu chuẩn Tiến sĩ xuất sắc, chỉ cần em cố gắng thì cũng không khó lắm.” Dương Lam Hàng nói.

    Không khó á!? Cái khác thì không biết, nhưng tiêu chuẩn đầu tiên của Tiến sĩ xuất sắc chính là số lượng bài báo khoa học bằng tiếng Anh. Chỉ với việc cô thi tiếng Anh cấp bốn sáu lần mới đậu, trình độ tiếng Anh bây giờ còn chưa qua cấp sáu thì việc này căn bản chỉ là chuyện không tưởng mà thôi. Anh ta rõ ràng là muốn chỉnh cô đến chết mà!

    Lăng Lăng tức mà không dám nói, cúi đầu đem thức ăn trên đĩa nhét vào miệng, lấy đồ ăn để phát tiết một bụng bất mãn của mình.



    Ngày tháng sau đó càng khỏi phải nói, yêu cầu của Dương Lam Hàng đối với cô ngày càng nghiêm khắc, áp lực vô cùng lớn khiến cô thường xuyên có cảm giác nghẹt thở. Nhiều lúc cô rất tức giận, rất bất mãn. Nhưng trên thực tế, trong lòng cô hiểu rõ, thế giới này rất công bằng, một tảng đá tầm thường không có gì đặc sắc, nếu không trải qua rèn luyện ngàn khắc vạn tạc thì làm sao có thể trở thành một pho tượng Phật được người người cúng bái!

    Dương Lam Hàng là người đàn ông đã thay đổi cuộc đời cô!



    Sân trường giữa hè, sắc màu rực rỡ…

    Trên con đường rợp bóng cây, từng cặp tình nhân nép sát vào nhau, hình bóng thành đôi.

    Chỉ có Lăng Lăng cô đơn lẻ bóng, mặt trời lặn đem bóng hình cô độc của cô kéo ra thật dài, thật dài…

    Hồi tưởng xong, trời cũng đã chạng vạng.

    Lăng Lăng ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với ánh hoàng hôn, cô không hối hận bản thân đã yêu thương một người không thể với tới, nhưng cô cũng biết mình và anh đã định trước sẽ không có kết quả…

    ******

    Liên tục vài ngày, Lăng Lăng sống chết đánh vật với mười chương tài liệu, thề quyết tử chiến đấu đến cùng với mớ tiếng Anh chuyên ngành, nếu ngươi không chết thì ta chết!

    Đương cày đến độ đầu muốn tổ tung, từ máy tính vang lên “tiếng gõ cửa” “cộc cộc”, Lăng Lăng nhanh chóng click vào QQ dưới góc phải màn hình, trên màn hình hiện lên ava cái đầu nhỏ đáng yêu, chớp tắt chớp tắt chứ không sáng liên tục như bình thường!

    Cô mở cửa sổ chat ra, nhanh tay gõ vào khung thoại: “Anh lên đúng lúc lắm, em muốn điên luôn rồi, mau mau điều tiết không khí chút đi!”

    “Hôm nay anh vừa nghe đồng nghiệp kể chuyện xưa, anh kể em nghe nhé.”

    “Vâng!” Cô dài cổ chờ đợi.

    Một lúc lâu sau, bên kia mới gửi lại một đoạn văn thật dài: “Có một con thỏ ngồi viết luận văn trước hang động.

    Một con sói đi đến, hỏi thỏ: “Ngươi viết đề tài gì vậy?”

    Đáp: “[Bàn xem thỏ làm cách nào ăn thịt sói”>”

    Sói nghe xong cười ha hả. “Vớ vẩn như vậy mà ngươi cũng có thể biện luận ra ư?”

    Thỏ nói: “Luận cứ của ta nằm ngay trong động, ngươi không tin thì tự mình vào xem đi.”

    Một lát sau, con thỏ một mình đi ra khỏi hang động, tiếp tục viết luận văn, sói rốt cuộc không trở ra…”

    “Vì sao?” Lăng Lăng vô cùng tò mò hỏi.

    “Trong hang động có một con sư tử đang nằm giữa mấy bộ xương trắng, vừa thỏa mãn xỉa răng, vừa đọc bản tóm tắt luận văn con thỏ đưa cho: “Một bài luận văn có biện luận được hay không không quan trọng, quan trọng phải coi người hướng dẫn là ai!”"

    Lăng Lăng đọc xong, lại lật lật mấy trang số liệu rối tinh rối mù trước mắt, vẻ khổ sở sống không bằng chết trên mặt liền chuyển thành tươi cười.

    “Đừng chọc em, hắn chính là người khiến em sống không bằng chết đây này.”

    “Sếp của em thực sự khiến em không chịu nổi sao?”

    “Không chỉ là không chịu được, chỉ cần nghe thấy giọng hắn ta là em đã muốn nhảy lầu!” Quả nhiên không nên nói bậy, tin nhắn của Lăng Lăng vừa gửi đi, di động liền reo.

    Lăng Lăng vừa nhìn qua điện thoại liền hết hồn lập tức đứng lên, chân đập vô bàn, vừa cắn răng xoa xoa vừa lấy giọng vô cùng kính sợ nói: “Thầy Dương, chào thầy ạ!”

    “Em đọc tài liệu xong rồi hả?”

    “Đọc xong rồi ạ, em cũng sắp viết xong tóm tắt, chiều nay em sẽ gửi email cho thầy.”

    Dương Lam Hàng hơi tư lự một chút, nói: “Em viết xong thì đem đi in ra rồi mang đến văn phòng tôi.”

    “Dạ! Chiều em sẽ gửi cho thầy…” Lăng Lăng mặc dù giọng điệu kính cẩn nhưng trong lòng thầm nghĩ: Tại sao cứ phải in ra chứ?! Thật không biết tiết kiệm tài nguyên!

    “Còn nữa, hôm nay tôi mời tất cả sinh viên trong tổ đề tài đến Tân Tân Phường ăn tối.”

    “Vâng! Em biết rồi ạ, cảm ơn thầy Dương.”

    Cúp điện thoại, Lăng Lăng che mặt vô cùng khổ sở nói: “Trời ơi, cho tôi vô bệnh viện tâm thần luôn đi!”

    Tiểu Úc đang sửa soạn thay đồ quay đầu nhìn nhìn cô. “Gì mà đau khổ vậy?”

    “…” Cũng không hẳn quá đau khổ, mà là trong lòng cảm thấy hơi sợ hãi, hít thở không thông.

    “Tớ thấy sếp cậu rất bình dị gần gũi, tại sao trông cậu lại đặc biệt sợ anh ta vậy?”

    “Tớ sợ anh ta sao?” Lăng Lăng vỗ vỗ ngực, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tiểu Úc, giống như… quả thật mỗi lần nhìn thấy Dương Lam Hàng cô đều có chút cảm giác bay hết hồn vía. “Chẳng lẽ là vì anh ta quá xấu ư?”

    Biết ngay là sẽ đổi lấy một cái nhìn khinh bỉ của Tiểu Úc!

    Lăng Lăng thấy Tiểu Úc trang điểm – một việc xưa nay hiếm, phấn đánh thật tỉ mỉ. Cô bước qua, chăm chú nhìn Tiểu Úc với khuôn mặt đỏ ửng. “Đi hẹn hò à?”

    “…” Đây là câu trả lời.

    “Với Ivan hả?”

    “Đừng nói linh tinh!” Không nghi ngờ gì nữa, đúng chóc rồi.

    Hỏi thế gian tình là chi, là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

    Lăng Lăng cười lắc đầu, quay lại ngồi trước máy tính.

    “Còn sống không?” Trên màn hình máy tính hiện lên một tin nhắn mới.

    “Đừng quấy rầy em, đang chết rồi đây.”

    “Vậy chết tiếp đi!”

    Lăng Lăng bất mãn đánh chữ: “Anh nói xem, khi Osama Bin Laden oanh tạc Trung tâm thương mại thế giới, tại sao không đánh bom MIT luôn đi?”

    “Haiz! Anh cũng nghĩ thế… Chết sớm siêu sinh sớm, kiếp sau truyệt đối không được đắc tội với phụ nữ!!!”

    Phát tiết được vài phần bực bội, Lăng Lăng không thể không nói: “Em không thể chat với anh nữa, chiều nay em phải đi nộp tóm tắt tài liệu, còn phải thảo luận với hắn. Em muốn tranh thủ viết…”

    “Em vẫn chưa viết xong sao?”

    Lăng Lăng ảo não vuốt vuốt tóc: “Một chữ em cũng chưa viết à!”

    Bên kia gửi đến một emoticon “im lặng”, “Vậy anh không quấy rầy em nữa!”

    ******

    Tân Tân Phường là khách sạn kiểu sân vườn được xây dựng bên bờ sông. Phòng trọ lẫn nhà ăn đều có kiến trúc theo kiểu biệt thự, bên trong hoa viên có rất nhiều cây, một mảng phong cảnh riêng biệt. Do đó rất nhiều người không chịu nổi trung tâm thành phố chật chội đông đúc đều thích tới đây nghỉ ngơi cuối tuần, hít thở một chút không khí trong lành. Nhất là khi tâm trạng không tốt, đến đây ngắm nhìn hoa cỏ tràn đầy sức sống, trong người sẽ cảm thấy đặc biệt khoan khoái.

    Tất nhiên, nếu là Dương Lam Hàng mời ăn cơm thì phong cảnh có đẹp đến mấy cũng không có tâm trạng thưởng thức.

    Tiểu Úc đi cùng Lăng Lăng tới vừa thấy khắp phòng đều là những khuôn mặt xa lạ, hơi chùn bước. “Tớ đến có tiện không?”

    “Đương nhiên là tiện, tí nữa cậu muốn ăn bao nhiều tùy thích, ăn cháy túi anh ta luôn.”

    “Có XO không, tớ uống hai chai!”

    “Được! Lát nữa tớ đến chỗ lễ tân hỏi giúp cậu.” Lăng Lăng ôm eo Tiểu Úc, thân thiết dựa vào cô, lúc mỉm cười mặt giấu vào vai cô, xinh đẹp tự nhiên.

    Tiểu Úc lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt tình cờ chạm vào một đôi mắt sâu thẳm, cô dường như nhìn thấy trong ánh mắt này một loại cảm xúc kỳ lạ, không thể nói rõ rốt cuộc là gì, nhưng đó không phải là ánh mắt thầy giáo nhìn học trò.

    “Cậu nhìn đủ chưa?” Lăng Lăng kéo cô ngồi xuống bên chiếc bàn cạnh cửa, cách Dương Lam Hàng rất xa.

    “Quả nhiên danh bất hư truyền, rất có khí chất, có nội hàm, sức hấp dẫn của anh ta nhìn qua là biết xuất phát từ trong cốt cách.”

    Lăng Lăng cũng không nhịn được mà nhìn về phía Dương Lam Hàng. “Tại sao tớ lại không nhìn ra nhỉ?”

    “Cái loại người nông cạn như cậu tất nhiên là nhìn không ra rồi!”

    “Tớ mà nông cạn?” Còn có người nào biết coi trọng nội hàm hơn cô sao?

    Tiếu Tiếu ngồi bên cạnh không chút khách khí nói: “Tiểu Úc, mắt thẩm mỹ của cậu ấy nổi tiếng kém, cậu không cần bàn cãi với cậu ấy làm gì.”

    Lăng Lăng cắm cúi ăn, quyết định không thèm so đo với các bạn.

    Ban đầu, bởi vì có mặt các giáo viên nên không khí có phần áp lực. Chỉ một lát sau, các sinh viên bắt đầu chúc rượu thầy giáo, qua ba tuần rượu, không khí dịu đi rất nhiều, vài sinh viên thừa dịp có chút men say to gan đứng lên. “Mọi người hoan nghênh thầy Dương cùng thầy Chu hát tặng chúng ta một bài nào!”

    “Được đó! Nghe nói thầy Chu hát bài “Chín trăm chín mươi chín đóa hồng” đặc biệt hay, thầy hát một bản đi ạ!”

    Tiếu Tiếu ngồi cạnh Lăng Lăng gục trên bàn, bày ra tư thế lau mồ hôi lạnh nói: “Thực sự to gan nha! Nhưng tuyệt đối đừng bắt sếp của tớ hát, thầy ấy mà cầm mic thì có thể hát thành chín ngàn chín trăm chín mươi chín bông luôn!”

    “Ý cậu là sao?” Tiểu Úc hỏi.

    Lăng Lăng cười giải thích: “Chính là hát liên tục mười lần, khiến sinh viên tổ các bạn ấy vừa thấy hoa hồng đã muốn ói…”

    Thầy Chu ra vẻ khách khí: “Thôi các em cứ hát đi!”

    Mắt Tiếu Tiếu sáng lên, cúi đầu hỏi Lăng Lăng: “Lăng Lăng, cậu có biết thầy Dương thích bài hát gì không?”

    Lăng Lăng nghĩ nghĩ nói: “Tớ nghĩ chắc là “Si tâm tuyệt đối”, đó là nhạc chuông di động của anh ta, cho tới giờ vẫn không đổi, thật lỗi thời! Cậu nhất định đừng có hát đấy.”

    “Lăng Lăng, cậu đáng yêu quá!” Tiếu Tiếu nói xong, lập tức giành lấy cuốn sổ ghi tên bài hát, còn nhiệt tình cầm mic nói: “Để thể hiện lòng biết ơn của chúng em dành cho thầy Dương, em xin đại diện cho toàn thể các bạn sinh viên tổ mình hát tặng thầy Dương một bài, hy vọng thầy sẽ thích ạ!”

    Tiếng nhạc du dương trầm buồn cất lên, khóe môi Dương Lam Hàng lập tức khẽ mím lại không tự nhiên. Nhưng anh ta vẫn rất tao nhã mà gật đầu mỉm cười, vỗ vỗ tay, nói câu: “Cảm ơn em!”

    Lời ca của Lý Thánh Kiệt mỗi bài đều có thể gọi là tuyệt phẩm, nhưng đây là ca khúc tuyệt vời nhất! Còn thêm giọng hát của Tiếu Tiếu uyển chuyển lay động lòng người.

    Muốn dùng một ly Latte khiến em say sưa

    Khiến em có thể yêu anh nhiều hơn một chút

    Cảm giác yêu thầm em không thể nào hiểu được

    Từ lâu đã có người bên cạnh nên em mãi mãi sẽ không hiểu

    Nhìn thấy em cùng người ấy ở trước mặt anh

    Chứng minh tình yêu của anh thật ngu muội

    Em không hiểu được những nỗi buồn của anh

    Bởi vì em vĩnh viễn chưa từng trải qua…

    “Cậu có biết vì sao sếp cậu thích bài này không?” Hát đến đoạn cao trào, Tiểu Úc ghé vào bên tai Lăng Lăng, nhỏ giọng hỏi.

    “Tại sao?”

    “Tớ tiết lộ cho cậu một chuyện chấn động độc nhất vô nhị, cậu phải giữ bí mật đấy.”


  • #33

    MÃI MÃI LÀ BAO XA

    Chương 31

    Lăng Lăng nghiêm chỉnh gật đầu, ánh mắt tràn ngập chờ mong.

    Tiểu Úc kề sát tai Lăng Lăng, khẽ nói: “Anh ta từng thích một cô gái, nhưng khi anh ta cầm hoa tươi chuẩn bị tỏ tình với cô ấy, cô gái kia lại ôm một chàng trai khác đi lướt qua bên người anh ta…”

    Lăng Lăng mở to mắt nhìn Tiểu Úc, kinh ngạc đến ngây người một hồi lâu, lập tức lắc đầu: “Việc này căn bản không có khả năng!”

    “Thật trăm phần trăm. Cho tới bây giờ anh ta vẫn nhớ mãi không quên cô gái đó.”

    “Cậu nghe từ đâu vậy? Nhất định là có người nói hươu nói vượn!”

    “Ivan nói.” Tiểu Úc thấy Lăng Lăng kinh ngạc bèn giải thích: “Ivan là em họ của anh ta.”

    Lăng Lăng vẫn không thể nào tin được, cô thà tin mặt trời mọc hướng Tây chứ không tin một người cư xử lạnh nhạt như Dương Lam Hàng lại từng trải qua tổn thương tình cảm sâu sắc đến thế.

    Để chứng thực những điều trong lòng, cô chăm chú nhìn về phía Dương Lam Hàng. Dưới ánh đèn màu xoay tròn, ánh sáng cùng với bóng hắt để lại vô số sắc màu rực rỡ trên đường nét khuôn mặt trầm tĩnh của anh ta, cũng chiếu lên sự giao hòa giữa hy vọng cùng thất vọng ẩn sâu trong đôi mắt anh. Môi anh ta mỏng mà mềm, trong ánh sáng thay đổi nở một nụ cười gượng nhàn nhạt, cứ như đang một mình nhấm nháp mùi vị yêu thầm…

    Tiếng hát vẫn tiếp tục vang lên… Thế nhưng, từng câu từng chữ đều như khơi lên trong cô một nỗi buồn thương khó lòng đè nén, hoàn toàn không lý do, hoàn toàn không logic…

    Vì em mà trả giá bằng nỗi đau này, em mãi mãi không bao giờ biết

    Hà cớ gì anh phải miễn cưỡng chính mình mà yêu mọi thứ ở em

    Lặng lẽ đóng cửa lại, âm thầm đếm những giọt nước mắt của anh

    Vẫn biết rằng để em rời khỏi thế giới của người ấy là không thể

    Anh vẫn ngốc nghếch chờ đợi một ngày nào đó kỳ tích xuất hiện

    Đến một ngày nào đó em sẽ phát hiện người thực sự yêu em một mình chịu tổn thương…

    Anh từng cho rằng bản thân sẽ hối hận

    Nhưng không ngờ lại yêu đến say đắm khôn cùng

    Vì em mà rơi giọt nước mắt đầu tiên

    Vì em mà thực hiện bất kỳ thay đổi nào

    Cũng không đổi được sự kiên quyết của em đối với anh

    Đến một ngày nào đó em sẽ phát hiện

    Người thực sự yêu em một mình chịu tổn thương…

    Hết bài hát, đèn sân khấu sáng rực lên, Dương Lam Hàng khẽ thở ra, đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ.



    “Lam Hàng, báo cáo ngân sách khoa học tự nhiên cậu trình lên đã được duyệt chưa?” Thầy giáo Chu đầu hơi hói quay sang hỏi anh ta. Thầy Chu vừa nhìn là biết nhân vật cỡ hướng dẫn tiến sĩ, bề ngoài trông rất là trừu tượng.

    “Chưa thầy à, kinh phí vẫn còn đang chờ xét.”

    “Loại đề tài theo chiều dọc này nghiên cứu rất vất vả, lại không thu được bao nhiêu lợi ích, tôi khuyên cậu vẫn là nên tiếp cận theo chiều ngang thôi.”

    “Sức lực của tôi có hạn…” Tầm mắt Dương Lam Hàng chuyển tới trên người Lăng Lăng, khẽ cười, nụ cười đầy ôn hòa tự tin. “Tôi cũng không muốn em Bạch Lăng Lăng quá vất vả.”

    Tiếu Tiếu vừa hát xong trở về chỗ nghe thấy thế, lập tức vô cùng hâm mộ nói: “Thầy Dương đối xử với cậu thật tốt, phòng thí nghiệm bọn tớ mỗi ngày đi, về đều phải bấm giờ chấm công, quy định mỗi ngày làm việc mười tiếng, lại còn không có lương, đến xã hội chiếm hữu nô lệ còn tiến bộ hơn bọn tớ.”

    Lăng Lăng không nói gì, nhìn Dương Lam Hàng, cố hết sức che giấu nỗi buồn đang nhen nhóm, mắt cô bỗng có chút đau nhức… Sau đó, sinh viên lại đến kính rượu các thầy giáo, Lăng Lăng do dự một chút, đem đồ uống trong ly đổ đi, cầm một chai bia đi qua.

    “Thầy Dương!” Cô đứng cạnh Dương Lam Hàng, rót đầy bia cho anh, rồi lại rót đầy cho mình: “Thầy Dương, em xin mời thầy một ly ạ!”

    Lăng Lăng vừa định nâng ly bia lên, Dương Lam Hàng đột nhiên vươn tay giữ chặt lấy, đồng thời cũng chạm phải ngón tay mềm mại của cô.

    “Bia này rất lạnh…” Giọng nói anh đầy quan tâm thân thiết. “Uống vào không tốt cho dạ dày.”

    Cô nhìn anh, đôi mắt dưới ánh đèn màu rực rỡ dần trở nên mơ hồ, mông lung. Anh nhìn cô, ánh mắt luôn luôn điềm tĩnh trong tiếng nhạc ngân nga trở nên ôn nhu, trầm lắng.

    “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ vì vài câu nói vô tâm của mình mà khiến em bị muộn tốt nghiệp, thậm chí gây cho em tổn thương không thể bù đắp…” Dương Lam Hàng che miệng, hắng giọng, tầm mắt chuyển dời sang nước bia màu hổ phách: “Tôi luôn muốn được bù đắp, dốc hết sức dạy dỗ em thật tốt, giúp em học tiến sĩ, ở lại trường, tôi cứ nghĩ những điều này là tốt cho em nhưng lại không tôn trọng lựa chọn của em.”

    Âm nhạc bài “Chín trăm chín mươi chín đóa hồng” vang lên, thầy Chu bị các sinh viên của mình kéo lên, mọi người đều vây quanh vỗ tay, cười trộm nghe thầy hát.

    Chỉ có hai người họ, nửa phút lặng yên không nói một lời, nửa phút nhìn nhau thật sâu, lâu đến nỗi, tưởng như chờ đợi cả một đời…

    “Nếu em không muốn theo tôi làm tiến sĩ, tôi trở về sẽ lập tức ký tên vào giấy đề cử cho em…” Anh nói.

    Lần đầu tiên, cô phát hiện ra người đàn ông trước mắt không phải là Dương Lam Hàng trong ấn tượng lâu nay của mình, hoặc có thể nói, cô chưa bao giờ thực sự hiểu anh… Có lẽ, trước khi cô nhiệt tình lớn tiếng mắng anh biến thái, lẽ ra cô nên thực sự tìm hiểu anh một chút!

    “Không cần đâu ạ, em hiểu được sự quan tâm của thầy!” Nói xong, Lăng Lăng cầm ly bia uống một hơi cạn sạch. “Em sẽ không làm thầy thất vọng đâu.”

    Cô cầm nguyên ly bia hồn xiêu phách lạc đi về chỗ, Tiểu Úc đi sát theo sau đến ngồi bên cạnh cô, vừa cười vừa nói: “Cậu phải biết thỏa mãn chứ, có sếp tốt đến vậy, tớ ngay cả nằm mơ cũng không được!”

    Lăng Lăng cúi đầu, thút thít kéo khăn giấy trên bàn, len lén lau nước mắt trên khóe mi, nghẹn ngào nói: “Anh ta đối với tớ thực sự rất tốt!”

    “Theo tớ thấy, có thể làm một ông chồng tốt!” Tiểu Úc nói.

    Lăng Lăng ngưng khóc mỉm cười, khuôn mặt trong trắng thuần khiết xinh đẹp tựa đóa phù dung sau cơn mưa. “Cậu không nhìn trúng anh ta đấy chứ?”

    “Cũng không phải không có khả năng!”

    Lăng Lăng đương nhiên biết Tiểu Úc chỉ nói đùa, trong lòng cô ấy ngoài Ivan ra không thể chứa thêm bất kỳ người nào khác.

    ******

    Khoảng cách giữa người với người, rốt cuộc bị số mệnh kéo lại gần nhau lúc nào chẳng hay.

    Một đêm khuya nửa tháng sau, trong phòng thí nghiệm ngoại trừ Lăng Lăng không còn một ai khác. Lăng Lăng buông quyển sách trên tay, xoa xoa đôi mắt khô mỏi, thấy hơi buồn ngủ. Vì thế, cô ôm lấy chăn đệm đã chuẩn bị sẵn đi vào phòng thiết bị nóng nực ở lầu một.

    Cô đang làm thí nghiệm về tính chống ôxy hóa ở nhiệt độ cao liên tục trong một trăm giờ, nói cách khác, phải ở cạnh thiết bị trong suốt một trăm tiếng đồng hồ không nghỉ, để phòng ngừa xảy ra tình huống bất thường dẫn đến hỏa hoạn.

    Vừa bước vào phòng thí nghiệm, mùi ẩm mốc pha lẫn mùi khen khét xộc vào mũi, Lăng Lăng thở mạnh, đem chăm đệm đặt trên chiếc giường lung lay sắp đổ, chậm rãi trải ra.

    Gió thu lùa vào qua khung cửa sổ, mang theo cảm giác se lạnh. Lăng Lăng kéo lại áo khoác, nằm lên giường, lấy chăn bọc kín người. Những lúc như thế này, sự cô độc gặm nhấm linh hồn con người, cô lại nhớ tới rất nhiều người, ông nội, ba, mẹ của cô, còn có bạn bè cũ, tất nhiên, cả người ở phương xa kia nữa…

    Lăng Lăng nhìn khắp các thiết bị thí nghiệm rỉ sét loang lổ, thực sự khao khát có ai đó ở bên cô, không ngại cùng cô nói chuyện dăm ba câu là tốt rồi… Thế nhưng, trong phòng thí nghiệm yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu cọt cà cọt kẹt của chiếc giường dưới thân cô.

    Cô nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghe được một âm thanh sột soạt, Lăng Lăng sợ hãi nhảy xuống giường, hoảng hồn nhìn chăm chăm vào góc tường. Có vật gì đó động đậy phía dưới đống báo cũ, cô lui ra sau, thân mình run rẩy như lá rụng trước gió, tim đập dữ dội… Từ sau thời trung học từng bị chuột cắn, trong lòng cô sinh ra một loại cảm giác sợ hãi đối với loài chuột, vừa nghe thấy loại âm thanh này lập tức liên tưởng đến cái đêm âm u ẩm ướt đó, cảm giác lông cọ nhồn nhột khi con chuột bò trên người.

    Cô tiện tay cầm lấy một chiếc cốc đong ném qua, trong tiếng cốc vỡ, mấy con gián hoảng sợ nhảy ra, chạy trốn khắp nơi. Đối với một người Trời sinh đã mắc chứng sợ động vật như Lăng Lăng mà nói, mọi sinh vật trên trái đất, từ nhỏ như sâu lông đến to như khủng long đều khiến cô sợ hãi. Thế giới động vật trong mắt cô thực sự là một bộ phim kinh dị.

    Trong đêm tối cô đơn đến thế, cô chứng kiến mấy con gián cứ bò tới bò lui, trốn vào mọi ngóc ngách, liều mạng xoa xoa cánh tay dựng đứng lông măng. Cô bất lực nhìn đống thiết bị vô hồn chung quanh, hy vọng sẽ có ai đó ở cạnh, nhưng tiếc là không ai có thể đến bên mình, một người cũng không!

    “Lăng Lăng?” Có người gọi tên cô từ sau lưng.

    Lăng Lăng đang thất kinh vừa nghe thấy tiếng Dương Lam Hàng, giống như người chết đuối vớ được cọc, liền nắm chặt tay anh, một chút cũng không nơi lỏng. Anh ôm lấy cô, khẽ vuốt đầu cô, giống như ba và con gái, quan tâm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

    Cái ôm của Dương Lam Hàng mang lại cảm giác an toàn mà bàn phím cứng nhắc kia không thể mang đến cho cô… Đã lâu không trải qua cảm giác như thế này, được bao bọc trong một vòng ôm ấm áp, hít thở mùi hương quen thuộc, cảm nhận hơi ấm cùng nhịp tim của anh. Cô run run bình ổn hô hấp một chút, hương hoa nhài dìu dịu át đi mùi ẩm mốc.

    “Không việc gì…” Cô thoát khỏi cái ôm của anh, lấy lại tinh thần, cố tỏ ra can đảm. “Em không việc gì đâu ạ!”

    Dương Lam Hàng cũng không truy hỏi, đến gần bếp lò đang đun nóng kiểm tra một lượt, lại nhìn quanh một vòng khắp phòng thí nghiệm hỗn loạn, cuối cùng nhìn chiếc giường gấp của cô nhíu mày thật sâu. “Buổi tối em ngủ ở đây ư? Chỉ một mình em rất nguy hiểm.”

    “Không sao ạ.” Tuy ngoài miệng Lăng Lăng nói vậy nhưng trong lòng thầm oán hận cái thí nghiệm chống ôxy hóa vô nhân đạo này. Một trăm giờ! Chỉ anh ta mới có thể nghĩ ra!

    Anh không nói gì nữa, thuận tay cầm lên một cuốn hướng dẫn sử dụng thiết bị dính đầy dầu mỡ, bắt đầu nghiên cứu. Xem tình hình, anh tạm thời không có ý định rời đi. Lăng Lăng hơi mừng thầm, cúi người đem chăn nệm trải thẳng thớm, chỉ vào giường của mình nói: “Thầy Dương, thầy ngồi đi ạ.”

    “Cảm ơn em.” Dương Lam Hàng cũng không khách sáo, ngồi xuống giường cô, còn chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình, “Em cũng ngồi đi.”

    Lăng Lăng hơi căng thẳng ngồi xuống phía đuôi giường.

    Tiếp xúc gần gũi với Dương Lam Hàng như vậy, cô ít nhiều có chút bất an.

    “Thầy Dương, sao thầy vẫn chưa ra về?” Cô lúng túng hỏi.

    “Tôi… cuối tuần có một hội nghị, cần chuẩn bị một ít tài liệu.”

    “Khuya như vậy còn phải làm việc, nhất định rất vất vả phải không ạ?”

    “Tôi quen rồi!”

    Những lời này khiến Lăng Lăng nhớ tới người ấy. Không thể phủ nhận, Dương Lam Hàng và “Vĩnh viễn có xa không” có rất nhiều điểm giống nhau, đều đi học ở Mỹ, đều rất xuất sắc, đều là thiên tài, đều phải trả giá chín mươi chín phần trăm bằng mồ hôi nước mắt.

    Điểm khác nhau duy nhất: Dương Lam Hàng về nước.



Bài viết 33
Lượt xem 23490